[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦN

By thuaanh777

476K 26K 4K

"Tiếc là nhật thực sẽ không kéo dài mãi đâu. Nhưng Nhật với Nguyệt thì có thể." ______ Bùi Ánh Nguyệt - một c... More

Chương 1: Chuyển nhà
Chương 2: Ngày đầu đến trường
Chương 3: Phù hiệu rơi
Chương 4: Cùng lớp
Chương 5: Văn nghệ
Chương 6: "Mày nhẹ thế? Nhẹ như lông ý!"
Chương 7: Bánh trôi nước
Chương 8: Chuyển chỗ
Chương 9: Pet shop Khánh Hà
Chương 10 - Minh Nhật POV: Giàu, đẹp và giỏi
Chương 11: Cống diệu kì
Chương 12: Maybach S680
Chương 13: Tự thân vận động
Chương 14 - Minh Nhật POV: Cười cái khỉ!
Chương 15 - Ánh Dương POV: Chuyện ba chúng ta.
Chương 16: CLB thiện nguyện
Chương 17: Má bánh bao
Chương 18: Ai lấy 200 triệu?
Chương 19: Trời đổ đông
Chương 20: Trao yêu thương nhận hạnh phúc
Chương 21 - Minh Nhật POV: Nguyễn Trần Thanh Trúc
Chương 22: Ú
Chương 23 - Minh Nhật POV: Ú tương lai
Ngoại truyện 1- Thanh Trúc POV: Chuyện của tôi
Chương 24: Tình cờ (1)
Chương 25 - Minh Nhật POV: Tình cờ (2)
Chương 26: Lì xì
Chương 27 - Đắc Hợp POV: Phạm Đắc Hợp
Chương 28: Thảo này!
Chương 29: Điều Nhật không muốn nhắc đến
Chương 30: Càng ngày càng thích
Chương 31: Cuộc nói chuyện dài
Chương 32: Chồng tương lai
Chương 33 - Minh Nhật POV: So Fire
Chương 34: Vẫn là Ú
Ngoại truyện 2 - Ánh Dương POV: Sa Pa
Chương 35 - Minh Nhật POV: Cãi vã
Chương 36: Ươm mầm
Ngoại truyện 3 - Di Thảo POV: May mắn
Chương 37: Sinh nhật thứ 17
Chương 38: Phòng Minh Nhật
Ngoại truyện 4 - Minh Nhật POV: Trang đầu Nhật kí
Ngoại truyện 5 - Thanh Trúc POV: Nhà hàng
Chương 39: Một nụ hôn
Chương 40: Gen đẹp
Chương 41: Một cái ôm
Chương 42 - Minh Nhật POV: Múa rối nước
Chương 43: Nhật Nguyệt Trùng Phùng
Ngoại truyện 6 - Minh Nhật POV: Trang hai nhật kí
Chương 44: Khác lớp
Chương 45: Học chung
Chương 46: Thùy Linh
Chương 47: Cacao nóng
Chương 48: Trên ô tô
Chương 49: Đà Lạt (1)
Chương 50: Đà Lạt (2)
Chương 51 - Minh Nhật POV: Đà Lạt (3)
Ngoại truyện 7 - Minh Nhật POV: Trang ba nhật kí
Ngoại truyện 8 - Thùy Linh POV: Chuyện của tôi
Chương 52: Valentine
Chương 53: Dưới gốc cây
Chương 54: Quán thịt nướng
Chương 55: Chuyển chỗ ở
Chương 57: Ngoại giao
Chương 58: Thành công nhỏ
Chương 59 - Minh Nhật POV: Xem nhật thực
Chương 60: Cầu hôn (1)
Profile và giải đáp (đây không phải chương)
Chương 61: Cầu hôn (2)
Chương 62: Đám cưới
Chương 63 - Toàn tri: Dekisugi hay Sunny?
Chương 64 - Toàn tri: Dekisugi
Chương 65 - Minh Nhật POV: Gia đình

Chương 56: Đến Mĩ

5K 372 132
By thuaanh777

Thời gian nhanh thật đấy. Mới ngày nào còn đang ở đại học giờ đây tôi đã phải đứng ở sân bay để tạm biệt Minh Nhật sang Mĩ rồi.

"Anh không nỡ xa em tí nào." Minh Nhật ghì chặt eo tôi, nó không muốn quay lưng bước đi.

Tôi cố gắng gượng nở nụ cười, tôi mà buồn thì nó lại càng không nỡ rời đi. Tôi và Minh Nhật dù sao cũng chỉ xa nhau một năm thôi, nó sang Mĩ học lên thạc sĩ quản trị kinh doanh cái vèo là về à.

"Cứ kì kèo mãi thế, anh không vào là chẳng kịp giờ bay đâu." Tôi đẩy Minh Nhật ra.

"Đi đi cho gió trời Hà Nội bớt ô nhiễm nha em." Thanh Trúc đứng bên xua đuổi.

"Chị đừng có giục em." Minh Nhật nói thêm: "Em tiếc Nguyệt của em ghê! Một năm đấy."

"Mày lấy cái bằng thạc sĩ về thì muốn cái gì mà chẳng được, thôi đi đi, sắp muộn rồi đấy." Thảo tiến lên đẩy nó.

Minh Nhật đứng giậm chân tại chỗ, mặc cho Thảo Thon Thả liên tục đẩy vào trong.

"Ánh Nguyệt! Đến đây với anh." Minh Nhật đứng yên, dang tay ra chào đón tôi. "Anh ôm lần nữa nào."

Tôi bèn cười bất lực chạy vào vòng tay ấm áp của Minh Nhật. Minh Nhật ôm gọn đầu tôi vào ngực anh.

"Đợi anh nhé! Một năm thôi, anh sẽ mang về cho em một món quà nho nhỏ." Minh Nhật khẽ thì thầm vào tai tôi.

Tôi cười, phả hơi vào ngực Minh Nhật, anh vẫn chẳng chịu buông tôi ra. "Quà gì thế? Anh tặng gì cho em?"

"Để tạo bất ngờ cho em thì anh xin phép được giữ bí mật nhé! Đợi anh một năm thôi, anh sẽ trở về, anh sẽ mang đến cho em mọi thứ." Minh Nhật buông lỏng người tôi ra, nó cúi xuống hôn vào môi tôi.

"Anh đi an toàn." Tôi cười rồi lùi người ra sau, vẫy tay chào anh.

"Em ở lại vui vẻ nhé! Đừng có mà quên anh, ngoài anh ra thì không ai xứng đáng với em đâu." Minh Nhật chạy đến bên tôi một lần nữa, anh cau mày nói: "Cẩn thận với mấy thằng con trai biết chưa? Nhất là mấy thằng như anh hồi xưa, thấy tụi nó thì né ra."

"Mày biết mày tồi rồi đấy à?" Thanh Trúc đứng bên chế giễu.

"Kệ em coi! Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà." Minh Nhật nhìn tôi một lần nữa. "Em nhắc lại anh nghe."

Tôi bất lực, vừa nói vừa nhịn cười. "Ngoài anh ra thì không ai xứng với em và né xa mấy đứa như anh hồi xưa ra."

Minh Nhật gật đầu, tuy gật đầu là thế nhưng anh có vẻ vẫn rất lo lắng cho tôi, khi bước vào trong anh cứ luyến tiếc ngoảnh đi ngoảnh lại mấy lần để nhìn.

"Mọi người ở lại vui vẻ nhé!" Minh Nhật hét to khi nó đã vượt qua vòng an ninh.

"Bye mày! Về sớm nha đại gia Minh Nhật." Thảo vẫy tay hét lớn.

"Đi đi, đừng có về khi không mang về cái bằng." Thanh Trúc quay người đi tỏ vẻ không quan tâm.

Ngay khi Minh Nhật bước vào bên trong, chúng tôi ai nấy mặt cũng buồn rười rượi. Thanh Trúc cũng sụt sịt cơ chứ, tôi thấy thế cũng không dám khóc, cố đánh lạc hướng chủ đề.

"Minh Nhật hạng vé Skyboss Business Vietjet nhỉ?" Tôi quay đầu lại, lần này thì nó đi thật rồi, không đùa như trước nữa.

"Ừ! Xíu nữa gặp Ánh Dương trên máy bay luôn chứ còn gì. Chuyến hôm nay do Quốc Thiên lái đấy, thằng bé giỏi thật mới tí tuổi mà được lái máy bay rồi." Thảo cảm thán.

"Mà Dương với Thiên chuẩn bị cưới rồi nhỉ?" Tôi quay ra hỏi Thanh Trúc.

"Ừ, Minh Nhật không tham gia được rồi. Tiếc thật đấy." Thanh Trúc thở dài.

***(Minh Nhật POV)

Máy bay cất cánh, tôi vẫn luyến tiếc nhìn xuống thủ đô bên dưới, tôi thấy lăng Bác, tôi thấy trụ sở chính của Sơn Nguyễn Group thắp đèn sáng trưng, được trang trí đẹp mắt để mừng sinh nhật mẹ tôi.

"Một năm đấy! Đ!t con mẹ nó tận một năm, sao mà sống nổi đây trời." Tôi khẽ mắng: "Em phải chịu trách nhiệm với anh đi chứ, tại em mà anh mới như thằng điên!"

Aisss... Tức quá! Hồi trước đi Anh trong hai tháng hè tôi đã nóng máu rồi, chứ huống chi là ở lại Mỹ một năm. Tôi cách Ánh Nguyệt phải đến hơn nửa vòng Trái Đất, tôi chẳng thế nào chạm vào má em, tôi không thể nào hôn lên đôi môi ấy, tôi cũng chẳng thể mân mê vòng eo nhỏ nhắn của Ánh Nguyệt.

Biết đâu em không ăn đầy đủ thì sao? Khi em ốm thì ai sẽ chăm sóc cho em? Ai sẽ ân cần đút từng thìa cháo cho em đây? Em sẽ bị những cơn đau bụng kinh hành hạ, khi ấy ai sẽ đi mua đồ ăn cho em? Ai giúp em xoa bụng? Ai sẽ là người vì tiếng kêu đau của em mà thức dậy vài lần trong đêm để hỏi xem em có vấn đề gì? Ai sẽ là người đun nước để cho vào túi giữ ấm của em?

Tôi không yên tâm, đúng vậy tôi rất lo sợ rằng Ánh Nguyệt của tôi sẽ không quen. Tôi ở cạnh em mỗi khi em cần, tôi đội mưa đến nhà em vì em kêu đói, chỉ cần một câu nói của Nguyệt có thể khiến tôi mất ngủ cả đêm. Khi em bảo em bị đối xử bất công, tôi thậm chí còn đến tận nơi tìm đối tượng để hỏi rõ tình hình.

"Vừa nãy mày có nói gì với Ánh Nguyệt không?" Ánh Dương đi ra hỏi nhỏ.

"Có chứ! Tao không yên tâm nổi với bé nhà tao." Tôi thở dài.

"Này! Tao đưa mày thiệp cưới, tao biết mày không đi được nhưng dù gì vẫn phải đưa." Ánh Dương lôi ra một tấm thiệp từ sau lưng.

Tôi nhận lấy, ngỡ ngàng bật người dậy khỏi giường, tôi còn chẳng biết chúng nó chuẩn bị cưới. "Cưới gấp vậy à?"

"Ánh Nguyệt các thứ biết hết rồi. Tao thấy mày đang chuẩn bị đi Mĩ nên quyết định giữ im lặng, sợ mày nán lại ăn đám cưới của hai đứa bọn tao." Ánh Dương cười, nó bảo tôi: "Xin lỗi nhé! Tao không muốn làm ảnh hưởng đến thời gian của mày, muốn mày thư thái mà chuẩn bị."

Tôi day day hai thái dương nhìn nó. "Thì ra là chúng mày giấu, biết ngay mà bảo sao thấy cứ là lạ."

"Mày hiểu mà." Ánh Dương cười.

"Tiền mừng cưới tao chuyển khoản nhé! Không đi thì cũng phải mừng, bạn từ cấp hai đến giờ. Mày vào chỗ làm đi, đừng có ở đây lâu quá." Tôi vừa nói vừa đeo tai nghe vào.

"Còn lâu mới đến nơi! Cần gì thì cứ nhấn nút gọi, tiếp viên sẽ ra ngay." Ánh Dương nói rồi xoay người bước vào.

Ban đầu định đi Emirates cơ mà biết Ánh Dương bay chuyến này nên tôi quyết định đổi sang Vietjet đi. Tôi đã chuẩn bị sẵn vé rồi nhưng lại quyết định hủy trong phút mốt.

Thời gian ở Mĩ này, tôi không chỉ học mà còn làn song song cho Sơn Nguyễn Group, chức vụ cụ thể là cố vấn chiến lược cho giám đốc điều hành - bố tôi chứ còn ai vào đây nữa. Lần này bố tôi trả lương "sộp" hơn mọi khi, bảy triệu cho một tháng, tôi còn tưởng bố trả 500.000 đồng như hồi cấp ba cơ chứ. Bố thật hào phóng, tôi yêu bố.

Được rồi! Cố lên thôi, giờ như Tôn Ngộ Không nằm dưới núi Ngũ Hành Sơn đợi sư phụ đến giải cứu vậy, đến đâu thì đến. Bảy triệu của bố chắc cũng đủ mua mì tôm cho một tháng khi sang đến đất Mĩ chứ nhỉ?

Ôi trời đất ơi! Người ta bảo tôi là "hoàng tử", có hoàng tử nào như tôi không? Được vua cha hào phóng cho tận bảy triệu một tháng ăn mì tôm, những chi phí sinh hoạt còn lại tôi nghĩ là sẽ khá cam go trong thời gian đầu đấy. Nhưng không sao mọi thứ sẽ ổn định sớm, ai cũng phải chơi vơi vào khoảng thời gian đó thôi.

Tôi nghĩ ra một vài món đổi vị rồi: mì tôm nấu, mì tôm nấu trứng, mì tôm xào, mì tôm xào trứng, pizza mì tôm, mì tôm xúc xích. Tạm thời là vậy, khi đặt chân đến tiểu bang New York tôi sẽ nghĩ ra nhiều món và lên lịch kỹ càng hơn.

Continue Reading

You'll Also Like

318K 23K 125
Hôm nay lại đang trêu chọc mẹ kế - Chước Chước Nhân vật chính: Tô Mạn x Nguyễn Đào Edit: phuong_bchii
169K 11.1K 24
Tên chính: Cây si rồ được thương thầm đi cua bé vợ mình thầm thương / 一篇双向暗恋钓老婆疯批文 Hán Việt: Một thiên song hướng yêu thầm câu lão bà điên phê văn Tá...
122K 7.5K 53
Tên truyện: Kem vani vị socola Author: Cá Voi (@whale_luv_dolphin) --- Chỉ đơn giản là nghĩ gì viết đó... --- 29.06.2023 - 31.12.2023 Nguồn ảnh: Pin...
990 160 13
Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt của quán cafe được thuê riêng, một chiếc bánh kem nhỏ được một chàng trai bê trên tay. Chiếc bánh kem nhỏ được đặt xuống bà...