Chương 34: Vẫn là Ú

6.5K 353 60
                                    

Đắc Hợp bây giờ thế nào rồi à? Tôi nghĩ ai cũng thắc mắc đấy, vậy để tôi giải đáp thắc mắc cho mọi người nhé. Nó bị quay video đăng lên confession của trường và bỗng trở nên nổi tiếng theo đúng ước mơ của nó, có điều nó dường như vô cùng ghét điều nó từng ước này.

Ai lại để cho một thằng con trai sĩ diện cao như nó mặc váy ngắn, áo vén cao trang điểm lòe loẹt rồi đứng múa ngay giữa sân trường cơ chứ. Nó thành một con hề đích thực và chẳng ai cứu vãn nó. Nó phải tự thừa nhận với hiệu phó rằng nó muốn gây sự chú ý nên mới làm cái chuyện hề hước này mà chẳng nói đến tên tôi.

Minh Nhật cũng đã nhận được bức tâm thư xin lỗi của Đắc Hợp sau khoảng 4 ngày sau khi chuyện "kinh thiên động địa" này xảy ra. Chẳng biết có thật lòng không nhưng bức thư xin lỗi của nó dài tới ba tờ giấy đôi, nó viết dạt dào cảm xúc như một thằng trong đội tuyển văn cấp quốc gia.

Nó kể rằng nó đã hối hận thế nào, quãng thời gian vừa qua nó đã hiểu được cảm giác của Nhật lúc xưa, nó còn bảo nó chịu đựng chưa là gì so với Minh Nhật lúc trước. Minh Nhật lúc đó mới học cấp 1 còn nhỏ, bây giờ Đắc Hợp đã cấp 3 tâm lý còn có phần cứng rắn hơn mà vẫn không chịu được, bởi vậy nên nó càng day dứt trong lòng.

"Tìm được người chịu đựng tốt như Minh Nhật hơi bị khó đấy!" Tôi thì thầm sau khi đọc xong dòng kết thúc của bức thư.

Thực ra Đắc Hợp đưa bức thư cho Minh Nhật một cách gián tiếp, ban đầu Nhật tưởng là thư tỏ tình nên nó ném ngay vào xô rác không chút do dự, mãi sau tôi mới biết đó là bức thư xin lỗi của Đắc Hợp nên tôi, Thanh Trúc, Ánh Dương và Thảo Thon Thả đã ra lục lại xô rác, trông tụi tôi lúc đấy nhem nhuốc, dơ dáy bởi ai cũng tìm nhiệt tình quá.

Minh Nhật bất cần đời đến nỗi khi nó biết được đó là bức thư xin lỗi nó vẫn im lặng và không bộc lộ thêm cảm xúc nào. Thậm chí nó còn không đọc bức thư mà đưa cho bọn tôi.

"Thằng Hợp nó từng hỏi tao là tao biết bố mẹ nó là ai không... Nhưng nó quên chưa hỏi kĩ lưỡng rằng bố mẹ tao là ai, nó sẽ thế nào khi biết bố tao là cấp trên của bố mẹ nó đây nhỉ?" Đây là câu cuối cùng Minh Nhật nói với tôi khi cả lũ đang bàn về chuyện thằng Đắc Hợp.

Chuyện Đắc Hợp kết thúc như thế đấy. Khi câu chuyện này khép lại thì như một vòng tuần hoàn vô tận, câu chuyện khác sẽ nối tiếp xảy ra. Loài người có thể thay đổi mọi thứ, thời gian sẽ làm biến đổi tất cả nhưng trình độ học toán của tôi thì không.

Tôi đang nhức hết cả óc lên với đống bài tập Nguyễn Trần Minh Nhật giao cho mình. Tôi nằm bò ra bàn không ngồi thẳng dậy nổi. Sao mà có mấy cái bài nó hãm thật, toán học đối với ai thì thú vị chứ tôi thì không. Tôi dần trở nên chán ngấy với mấy cái câu trắc nghiệm này rồi.

"Ngồi thẳng lên đi Ánh Nguyệt! Học nốt rồi tí tao cho mày ăn trưa." Minh Nhật kéo cổ áo tôi lên, theo quán tính tôi cũng dựng lại người dậy.

Tôi bất lực khi nghe Minh Nhật nói. Cái gì mà "tao cho mày ăn trưa" đây nhà tôi mà, với lại bình thường nó chỉ dọa thôi chứ có cho tôi nhịn bao giờ đâu, nó còn ép tôi ăn vì sợ tôi gầy với ốm yếu quá còn gì.

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ