Chương 36: Ươm mầm

6K 300 18
                                    

Thời tiết nóng khủng khiếp, mười mấy đứa chúng tôi phải kéo theo năm mươi cái cây chạy dọc trên đoạn đường này để trồng. Bọn tôi chia ra hai nhóm, một nhóm trồng bên trái và một nhóm trông bên phải con đường. Tất nhiên không chỉ có nhóm chúng tôi mà còn cả chục nhóm nữa cũng đang trồng cây nhưng không phải trên đường này.

Tôi và Minh Nhật đã đội mũ và bịt hết cả người nên mồ hôi vẫn cứ chảy ròng ròng ra. Thời tiết Hà Nội hiện giờ rơi vào khoảng 32 độ, khá là nóng. Hì hục cả nửa buổi chiều chúng tôi còn chưa trồng xong phân nửa.

Trường tôi thường xuyên tổ chức rất nhiều hoạt động thế này, hôm thì nhặt rác, hôm thì tổ chức hội sách, hôm thì đi phỏng vấn xin ý kiến về một chủ đề nào đó để làm báo cáo quay video lại đăng lên page trường. Hôm nay thì là trồng cây để tạo môi trường sống xanh, Minh Nhật có nhiệm vụ cao cả là cầm theo camera và thỉnh thoảng quay lại quá trình của cả nhóm, nếu bắt gặp người thì nó phải chạy lại xin phép người ta cho phỏng vấn.

“Chị cảm thấy thế nào về chủ đề tháng này của trường chúng em?” Nó hỏi một chị đứng gần đó với bộ dạng và giọng nói cực kỳ chuyên nghiệp.

Chị kia có vẻ hơi ngại khi Minh Nhật tháo khẩu trang, có vẻ ai cũng đều có cảm giác ngỡ ngàng khi thấy mặt nó, y như tôi lúc đầu vậy. Ừ cũng phải, đối với một đứa già không bỏ, trẻ không tha như nó thì chắc chắn rất biết cách tạo thế chủ động, biết cách hành xử thế nào cho đúng chuẩn mực mà không lố lăng. Gì thì gì chứ good girl nó còn không tha thì dăm ba cái này nó cân tất.

Chị kia bắn ra một tràng dài dằng dặc. Đại khái nói rằng đây là một hoạt động vô cùng ý nghĩa và cần được phát huy thêm trong tương lai.

Minh Nhật gật đầu rồi tiếp tục công việc ươm mầm của mình. Nó ra hiệu cho bạn cầm camera quay về hướng của tôi, tôi vừa đang bê cái cây con từ trên xe kéo xuống thì chợt khựng lại khi thấy Minh Nhật đến gần và nhanh chóng quay mặt đi để tránh máy ảnh.

“Ê! Đừng quay tao.” Tôi che mặt hất tay ra hiệu cho nó quay camera sang chỗ khác.

Minh Nhật mặc kệ nó vẫn dí cái mic vào tôi. “Đây là Bùi Ánh Nguyệt đến từ lớp 11C, có kinh nghiệm là bố mẹ làm trong nghề cây, phụ trách trồng cây trên đường tuyến A. Bạn trồng được bao nhiêu cây rồi? Bạn có cảm thấy mệt không?”

Tôi nhìn Minh Nhật bằng ánh mắt chứa đầy nỗi niềm cầu xin mong nó để tôi yên ổn trồng cây, cơ mà hình như nó không quan tâm lắm nó vẫn tâm huyết với nghề, quyết tâm hỏi tôi.

“Vâng, dường như dưới cái nóng chảy mỡ của thủ đô Hà Nội, Bùi Ánh Nguyệt có lẽ đang hơi mệt nên không trả lời ngay được… Quý khán giả vui lòng đừng chuyển kênh và tiếp tục theo dõi hành trình ươm mầm xanh của THPT Leonardo da Vinci, bạn Ánh Nguyệt vui lòng trả lời giúp mình.” Cái mic không hề xê dịch, nó vẫn ở ngay trước mặt tôi.

Tôi lườm nó một cái, đành phải đứng thẳng dậy trả lời mặc cho không cam tâm cho lắm.

“Gửi lời chào! Tôi là Bùi Ánh Nguyệt… trả lời cho câu hỏi của Nguyễn Trần Minh Nhật - bạn cùng bàn được 8.5 IELTS của tôi. Tôi trồng đâu đó được 6 cây với sự giúp sức nhiệt tình của Hoàng Lê Di Thảo, thuộc hội học sinh giỏi địa lý của tỉnh.” Thảo đột nhiên đứng lên, nó vẫy tay chào camera. “Sáng giờ chúng tôi khá mệt, Hà Nội khá nóng và chúng tôi khá đói, khá khát thưa mọi người.”

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNWhere stories live. Discover now