Chương 64 - Toàn tri: Dekisugi

3.3K 284 50
                                    

Chạng vạng ngày 2/1, Bùi Ánh Nguyệt hạ sinh thành công Dekisugi.

“Thằng bé kháu khỉnh quá.” Thanh Trúc bế cậu trai bé bỏng còn đang đỏ hỏn nhớp nháp trên tay.

Ánh Nguyệt có cảm giác như bản thân đã được hồi sinh trở lại. Nghe thấy tiếng khóc của con mình, Nguyệt bất giác chảy nước mắt, cuối cùng nó có thể mỉm cười hạnh phúc chào đón sự ra đời của đứa con đầu lòng ở tuổi 33.

Minh Nhật chắp tay khẩn cầu bên ngoài cũng vui mừng mà cảm giác như trút đi một gánh nặng cả tấn. Có trời mới biết được Minh Nhật đã thành tâm và suýt bị tụt huyết áp vài lần.

“Trời đất ơi! Vợ con con.” Nhật khụy cả hai đầu gối xuống đất, nó đưa tay lên trán không tin được vào những điều thực tại.

Minh Thuận và Khánh Hà đi lại, chọn thành phố Hồ Chí Minh là nơi ra đời của Deki quả là một lựa chọn đúng đắn.

“Mặt thằng bé giống bố như đúc ra từ một khuôn.” Bác sĩ Ngô Văn Dũng - chủ nhân của bệnh viện đi ra cùng Thanh Trúc với thằng bé trên tay.

“Cảm ơn em! Dù sao thì cũng cảm ơn em.” Minh Thuận vỗ nhẹ vai bác sĩ Dũng.

Ngô Văn Dũng là chồng của em gái Khánh Hà, cũng là người gây dựng nên bệnh viện có cơ sở hàng đầu đất nước.

“Con cháu đây, vợ cháu đâu?” Minh Nhật chạy đến hỏi thăm tình hình vợ ngay.

Nó chỉ cần biết con nó đang khóc có nghĩa là đã an toàn. Còn vợ nó… vợ nó đâu? Hiện tại với Minh Nhật vợ nó mới là quan trọng.

“Vợ cháu chuẩn bị được đưa đến phòng hồi sức. Dù sao thì cũng an toàn hết rồi, cháu chỉ cần thực hiện đúng nhiệm vụ của một người chồng là được.” Bác sĩ Dũng cười hiền lành.

“Cháu cảm ơn chú.” Minh Nhật nhìn các y tá đẩy Ánh Nguyệt từ phòng ra mà giật nảy mình, nó chạy lại ngay.

“Vợ của con!” Giọng nó cao vút.

“Ê, con mày này!… con của mày, bồng nó coi.” Thanh Trúc gọi với lại, cơ mà nhìn Minh Nhật chưa có vẻ gì quan tâm lắm.

Ánh Nguyệt do mệt quá nên nó đã thiếp đi những hai tiếng đồng hồ. Hình ảnh đầu tiên nó thấy là cảnh Minh Nhật đang vụng về bế con.

“Mẹ mà tỉnh thì nhớ cười tươi nha con. Nhe cái lợi chưa có cái răng nào ra mà cười, cu mà khóc thì bố đợi cu lớn rồi trả đũa lại đó.” Minh Nhật cẩn thận dặn dò thằng con trai chưa chào đời được 12 tiếng.

Ánh Nguyệt mỉm cười, khó khăn lắm mới vươn mình dậy được.

“Con từ từ thôi.” Hai người mẹ của Nguyệt chạy vội tới đỡ lưng nó lên.

Minh Nhật thấy thế liền bế con đi tới, đặt cẩn thận vào vòng tay Nguyệt. Cảm giác liên kết bây giờ mới lan tỏa ra khắp người nó, nó đã ôm đứa trẻ này trong cơ thể 9 tháng liền. Có những giai đoạn Nguyệt ốm nghén, nôn ói rồi là đau nhức khắp cơ thể.

Những lúc đó Minh Nhật lại là người đầu tiên kề cạnh nó, đôi khi lo lắng hơn cả Ánh Nguyệt. Minh Nhật luôn dành thời gian mỗi buổi tối để chuyện trò, đọc sách cùng cái thai và luôn miệng bảo rằng: “Con đừng đạp, để cho mẹ con ngủ nhé!”

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNWhere stories live. Discover now