Chương 35 - Minh Nhật POV: Cãi vã

6K 320 25
                                    

Cánh cửa phòng của tôi mở rầm ra. Tôi không cần phải ngẩng mặt lên cũng thừa sức biết là ai vào rồi. Người tùy tiện nhất trong nhà tôi chứ chẳng ai khác.

“Gì đấy chị.” Tôi khẽ nhăn mặt vì tiếng đập cửa quá to.

“Nguyệt với mấy đứa còn lại chưa đến à?” Thanh Trúc đi thẳng đến bộ bàn ghế được kê cạnh cửa sổ trong phòng tôi, chị ngồi phịch xuống.

Tôi lặng lẽ quan sát trước khi trả lời câu hỏi. Nhìn bộ dạng thế này chắc chắn vừa gặp phải chuyện gì đó bức bối, chẳng nên động vào ổ kiến lửa làm gì.

“Hẹn hai rưỡi! Còn hơn một tiếng nữa cơ. Hôm nay mẹ chở chị đến đây làm gì đấy?” Tôi đứng lên đi đến bàn ngồi đối diện Trúc.

“Mẹ biết Nguyệt đến đây chứ còn gì! Mẹ với bố chuẩn bị cưng Nguyệt hơn hai đứa mình rồi.” Chị Trúc vẫn mang dáng vẻ hờn dỗi không dứt được.

Tôi bình tĩnh rót nước cho chị, dần chuyển chủ đề rồi hỏi: “Đi Sa Pa với Ánh Dương có gì vui không? Kể em nghe với.”

Gương mặt Thanh Trúc dần trở nên biến sắc thấy lạ, chị tức giận giậm giậm chân xuống đất.

Tôi lặng lẽ nhìn mọi hành động, tuần trước chị Trúc nghỉ học kéo cả Ánh Dương đi theo nghe bố nói là chị lên Sa Pa tham gia hội thi gì đấy, tôi không quan tâm lắm nên cũng chẳng hỏi kỹ càng làm gì.

“Ánh Dương bị làm sao á! Đẹp cơ mà hình như tâm lý có hơi kỳ lạ.” Chị Thanh Trúc nghiêng người về phía trước, như thể muốn phun hết ra bao nhiêu uất hận luôn che giấu.

“Cãi nhau à?” Tôi điềm nhiên bảo lại.

“Hơn cả cãi nhau.” Thanh Trúc cao giọng.

“Thấy lúc đầu chị nôn đi lắm cơ mà, sao đi rồi lại vác cái mặt khó ở này về nhà vậy?” Tôi nhoẻn miệng, khẽ tựa lưng vào ghế.

“Mấy ngày đầu thì vui, chị với Dương còn tắm chung với nhau nữa á.” Thanh Trúc mỉm cười rồi lại tắt ngay đi. “Ngày ở trên cáp treo có nhiều chuyện xảy ra hơn chị nghĩ."

Tôi vui vẻ cười nhìn bả. “Chuyện gì cơ?”

“Mơ hồ lắm!” Thanh Trúc đỏ mặt ngồi nghiền ngẫm một lát.

“Cái gì mơ hồ?” Tôi như đoán được chuyện gì đã xảy ra với Ánh Dương và Thanh Trúc trên cáp treo.

Trước lúc yêu Ánh Nguyệt thì cho dù có hôn môi hay ôm nhau thắm thiết với ai tôi cũng chẳng bao giờ thấy ngại, thế mà từ lúc biết Ánh Nguyệt, một cái nắm tay cũng đã khiến trái tim tôi đập bình bịch liên hồi. Nhìn gương mặt chị gái thế này thì chí ít cũng đã tiếp xúc khá gần với nhau.

“Lúc đấy Ánh Dương lao đến hôn chị.” Thanh Trúc vùi mặt vào hai đầu gối cho tỉnh táo lại.

“Hôn à? Hôn ở đâu?” Tôi tò mò hỏi.

“Môi.” Thanh Trúc trả lời ngắn gọn.

Tôi cũng khá bất ngờ, cũng chỉ mới chơi với nhau chưa nổi một tháng mà đã hôn môi rồi, đối với một người chưa có mối tình vắt vai nào như Thanh Trúc thì đây là bước tiến triển khá nhanh, vậy ra chưa tỏ tình mà đã hôn môi?

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ