Chương 62: Đám cưới

3.9K 342 52
                                    

Đám cưới của chúng tôi được tổ chức khoảng ba tháng sau đó. Tôi được khoác lên mình chiếc váy cưới mà bản thân yêu thích nhất, nó không có họa tiết, chỉ đơn giản là một bộ váy cưới dài trắng tinh khôi, hở vai và được cách điệu trước ngực. Tôi quyết định tóm gọn tóc lại ra đằng sau, tuy đơn giản nhưng rất tinh tế.

Minh Nhật và tôi đã bận bịu trong suốt khoảng thời gian vừa rồi, với khát khao rằng đám cưới sẽ được tổ chức một cách hoàn hảo nhất. Minh Nhật đã lên sẵn ý tưởng trong đầu nên việc sắp xếp đám cưới không mất quá nhiều thời gian.

Thiệp cưới được làm theo dạng hộp, giờ giấc, tên tuổi và địa điểm đều được in hết vào tờ giấy được đặt gọn trong hộp, chúng tôi có đặt chai chiết nước hoa Dior để làm quà. Trông nó chẳng khác gì một một hộp quà theo phong cách châu Âu, thú thật thì tôi chưa bao giờ nghĩ thiệp cưới lại có thể đắt đến như vậy.

Chẳng hiểu thế nào mà khách mời khủng khiếp hơn tôi nghĩ. Ban đầu tôi cứ nghĩ họ hàng ở Nam Định của tôi, những người tôi quen trong bộ ngoại giao và đảng là nhiều lắm rồi... Cơ mà không phải, thiệp cưới in và làm còn không kịp. Thanh Trúc gửi nó đi khắp nơi trong showbiz, cô Khánh Hà và bác Minh Thuận là đặc biệt nhất, họ có vô vàn các mối quan hệ, có cả bên nước ngoài, họ mời rất nhiều người đến để tham dự đám cưới của con trai mình.

Tôi được bố cầm tay dắt lên lễ đường mà hơi rưng rưng.

"Cười lên con." Bố tôi đứng cạnh nhắc khéo.

Tôi vẫn không nhịn được, tôi muốn ôm bố mà òa khóc ngay tại đây. Đã lâu lắm rồi tôi chưa khóc trước mặt bố, dù sao thì tôi cũng chẳng còn là đứa bé học cấp 1 nữa, tôi đã 28 tuổi rồi.

"Mẹ mày hồi xưa cũng khóc dữ lắm. Về nhà thấy bố đẹp trai quá nên không khóc nữa, cứ hơn hớn ra." Bố tôi đùa.

Tôi bỗng mỉm cười, tâm trạng của tôi nhờ bố mà đỡ hơn nhiều đấy. Bố tôi thấy thế cũng an tâm đưa tay tôi cho Minh Nhật.

"Con gái ruột của bố, bố trao nó cho con nhé! Cẩn thận bị bắt nạt nha con, Nguyệt nó không hiền như con vẫn nghĩ đâu." Bố tôi vỗ vỗ vào vai Minh Nhật.

Minh Nhật cười, anh nắm chặt tay tôi gật đầu. "Con biết rồi! Cảm ơn bố vì đã tin tưởng con."

"Cưới Ánh Nguyệt về là phải làm chăm chỉ để lo cho vợ con biết chưa? Lấy được Nguyệt là may mắn của cả đời con đấy." Bác Minh Thuận... bây giờ thì gọi là bố mới đúng, bố chồng tôi đứng bên dặn dò kĩ càng Minh Nhật.

Minh Nhật nghe mà gật đầu lia lịa. Một lúc sau tôi và anh mới đi xuống dưới trò chuyện với mọi người.

"Cưới rồi thì bao giờ có baby đây?" Ánh Dương mỉm cười hỏi.

"Chưa biết nha, chưa có kế hoạch gì nhiều, bọn tao con lu bu nhiều việc lắm." Minh Nhật trả lời, anh nhìn qua Quốc Thiên: "Chú làm ăn thế này thì chết anh rồi, chú bảo với anh khi nào anh có con chú mới có con cơ mà. Không uy tín đâu nhé!"

"Làm bố làm mẹ vui lắm. Anh chị cũng sớm nha, để chơi với con em, hai đứa con trai sinh đôi coi bộ cũng mệt đấy." Quốc Thiên dơ bia lên đáp lễ.

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNWhere stories live. Discover now