【1-208】Sau khi mất trí nhớ bạ...

بواسطة Chindechilla

159K 15.9K 3.7K

Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương 妾在山阳 Tên gốc: 失忆后多了的前男友 Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cận đại, Hiện đại, HE, Tì... المزيد

Giới thiệu
Chương 1: Xe lửa
Chương 2: Kẻ giết người
Chương 3: Thợ khâu xác chết
Chương 4: Cấp A
Chương 5: Em gái
Chương 6: Bùa đỏ
Chương 7: Quyết liệt
Chương 8: Trước khi đến trạm
Chương 9: Thẩm vấn
Chương 10: Phân biệt tương ứng
Chương 11: Tạ Văn Từ
Chương 12: Hồ Tình Nhân
Chương 13: Ngôi nhà ma ám
Chương 14: Alice
Chương 15: Tinh Vân livestream
Chương 16: Tần gia
Chương 17: Đoàn tụ
Chương 18: Định mệnh
Chương 19: Tai nạn
Chương 20: Tòa nhà kiểu phương Tây
Chương 21: Gọi linh
Chương 22: Lạc Hưng Ngôn
Chương 23: Không quen thuộc
Chương 24: Hôn lễ
Chương 25: Xung hỉ
Chương 26: Cuộc gặp gỡ lãng mạn
Chương 27: Khách sạn
Chương 28: Chân tướng
Chương 29: Video
Chương 30: Diễn đàn
Chương 31: Jeremiel
Chương 32: Nhập học
Chương 33: Kế hoạch báo thù
Chương 34: Người nghe kể chuyện (1)
Chương 35: Người nghe kể chuyện (2)
Chương 36: Người nghe kể chuyện (3)
Chương 37: Người nghe kể chuyện (4)
Chương 38: Người nghe kể chuyện (5)
Chương 39: Người nghe kể chuyện (6)
Chương 40: Người nghe kể chuyện (7)
Chương 41: Người nghe kể chuyện (8)
Chương 42: Người nghe kể chuyện (9)
Chương 43: Người nghe kể chuyện (10)
Chương 44: Người nghe kể chuyện (11)
Chương 45: Người nghe kể chuyện (12)
Chương 46: Người nghe kể chuyện (13)
Chương 47: Người nghe kể chuyện (14)
Chương 48: Người nghe kể chuyện (15)
Chương 49: Người kể chuyện (1)
Chương 50: Người kể chuyện (2)
Chương 51: Người kể chuyện (3)
Chương 52: Người kể chuyện (4)
Chương 53: Người kể chuyện (5)
Chương 54: Người kể chuyện (6)
Chương 55: Người kể chuyện (7)
Chương 56: Người kể chuyện (8)
Chương 57: Người kể chuyện (9)
Chương 58: Người kể chuyện (10)
Chương 59: Người kể chuyện (11)
Chương 60: Người kể chuyện (12)
Chương 61: Người kể chuyện (13)
Chương 62: Người kể chuyện (14)
Chương 63: Người kể chuyện (15)
Chương 64: Người trong câu chuyện (1)
Chương 65: Người trong câu chuyện (2)
Chương 66: Người trong câu chuyện (3)
Chương 67: Người trong câu chuyện (4)
Chương 68: Người trong câu chuyện (5)
Chương 69: Người trong câu chuyện (6)
Chương 70: Người trong câu chuyện (7)
Chương 71: Người trong câu chuyện (8)
Chương 72: Người trong câu chuyện (9)
Chương 73: Người trong câu chuyện (10)
Chương 74: Người trong câu chuyện (11)
Chương 75 + 76: Người trong câu chuyện (12) + (13)
Chương 77 + 78: Người trong câu chuyện (14) + (15)
Chương 79: Quan chấp hành
Chương 80: Đảo Bướm
Chương 81: 《 Bài đọc bí mật 》
Chương 82: Xe buýt số 13
Chương 83: Tòa nhà sản phụ khoa
Chương 84: Phong thư
Chương 85: Dị năng giả
Chương 86: Công hội
Chương 87: Tiệc chào mừng
Chương 88: Rơi
Chương 89: Tạm biệt
Chương 90: Quỷ Mẫu
Chương 91 + 92: Sống chết cũng là chuyện lớn (1) + (2)
Chương 93 + 94: Sống chết cũng là chuyện lớn (3) + (4)
Chương 95 + 96: Sống chết cũng là chuyện lớn (5) + (6)
Chương 97 + 98: Sống chết cũng là chuyện lớn (7) + (8)
Chương 99 + 100: Sống chết cũng là chuyện lớn (9) + (10)
Chương 101 + 102: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(1) + (2)
Chương 103 + 104: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(3) + (4)
Chương 105: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(5)
Chương 106: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(6)
Chương 107: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(7)
Chương 108: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(8)
Chương 109: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(9)
Chương 110: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(10)
Chương 111: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(11)
Chương 112: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(12)
Chương 113: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(13)
Chương 114: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(14)
Chương 115: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(15)
Chương 116: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(16)
Chương 117: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(17)
Chương 118:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(18)
Chương 119:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(19)
Chương 120:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(20)
Chương 121:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(21)
Chương 122:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(22)
Chương 123:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(23)
Chương 124:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(24)
Chương 125:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(25)
Chương 126:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(26)
Chương 127:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(27)
Chương 128:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(28)
Chương 129:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(29)
Chương 130:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(30)
Chương 131: Ra ngoài
Chương 132: Cây bút chuyện xưa
Chương 133: Top 10 quan chấp hành
Chương 134: Thư mời nhập học
Chương 135: Cấy ghép dị giáo
Chương 136: Học sinh chuyển trường
Chương 137: Cháo
Chương 138: Khởi hành
Chương 139: Hải Thành
Chương 140: Gia Đình
Chương 141: Đến cảng
Chương 142: Phân lớp
Chương 143: Kiểm tra
Chương 144: Ninh gia
Chương 145: Kết quả
Chương 146: Chuyển lớp
Chương 147: Phân phòng
Chương 148: Nhẫn
Chương 149: Năng lượng
Chương 150: Bảng biểu
Chương 151: Giáo viên hướng dẫn
Chương 152: Rừng Rậm Sương Mù
Chương 153: Diệp Vẫn
Chương 154:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(1)
Chương 155:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(2)
Chương 156:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(3)
Chương 158:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(5)
Chương 159:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(6)
Chương 160:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(7)
Chương 161:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(8)
Chương 162:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(9)
Chương 163:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(10)
Chương 164:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(11)
Chương 165:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(12)
Chương 166:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(13)
Chương 167:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(14)
Chương 168:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(15)
Chương 169:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(16)
Chương 170:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(17)
Chương 171:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(18)
Chương 172:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(19)
Chương 173:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(20)
Chương 174:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(21)
Chương 175:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(22)
Chương 176:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(23)
Chương 177:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(24)
Chương 178:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(25)
Chương 179: Giải thích
Chương 180: Dịu dàng
Chương 181: Trở lại trường học
Chương 182: Thẻ vàng
Chương 183: Thiếu phu nhân
Chương 184: Dị hóa
Chương 185: Tự hủy
Chương 186: Người điều hành thứ năm
Chương 187: Mê hoặc
Chương 188: Đứng đầu
Chương 189: Trải nghiệm
Chương 190:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(1)
Chương 191:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(2)
Chương 192:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(3)
Chương 193:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(4)
Chương 194:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(5)
Chương 195:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(6)
Chương 196:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(7)
Chương 197:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(8)
Chương 198:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(9)
Chương 199:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(10)
Chương 200:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(11)
Chương 201:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(12)
Chương 202:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(13)
Chương 203:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(14)
Chương 204:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(15)
Chương 205:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(16)
Chương 206:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(17)
Chương 207:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(18)
Chương 208:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(19)

Chương 157:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(4)

511 66 10
بواسطة Chindechilla

Mạnh Lương: "..."

Mạnh Lương đã muốn cởi giày ra và đánh người.

Nhưng chú Mạnh chỉ cau mày nói: "Vào đi."

Cánh cửa màu đỏ của Làng cổ Dạ Khóc từ từ mở ra về phía mọi người.

Âm thanh mở cửa sắc bén và chói tai, giống như một cái cưa cắt đứt dây thần kinh của con người.

Một tiếng cọt kẹt.

Diệp Sanh một lần nữa cảm thấy cảm giác chóng mặt và khó chịu khi ra khỏi hang. Cậu nhận ra có người đang nhìn mình, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Quản Thiên Thu. 【 Tuyệt Đối Thanh Tỉnh】 từ công hội King quay đầu lại nhìn cậu ngay lúc cánh cửa mở ra. Sắc mặt Quản Thiên Thu tái nhợt, thân thể run rẩy, cô lo lắng ôm bùa bình an trên cổ, nhìn Diệp Sanh với vẻ mặt mê man và cảm xúc khó hiểu.

Nhưng chẳng bao lâu, cô dường như đã tỉnh lại, lắc đầu và được Miêu Nham giúp đỡ bước vào.

Thạch Thấp: "..."

Thạch Thấp: "............"

Ahhhhhhhhhhhhhhhhhh tức chết hắn! Tên khốn này từ đâu tới?

Thạch Thấp tức giận đến mức nhảy dựng lên, đỉnh đầu bốc khói.

Vương Thấu vốn là một người thông minh, hai mắt đảo quanh, tiến tới ôm lấy vai hắn, an ủi: "Anh Thạch, anh đừng tức giận, đừng tức giận, tên này chỉ có khuôn mặt hiền lành, sao có thể so với anh về thực lực. Đến lúc vào Làng cổ Dạ Khóc, chị Quản sẽ biết vẻ quyến rũ của đàn ông không nằm ở khuôn mặt."

Thạch Thấp cảm thấy dễ chịu hơn, trừng mắt nhìn Diệp Sanh một cách hung dữ, rồi sải bước vào trong. Người đàn ông đầu trọc theo sát phía sau hai người, vừa đi vừa phàn nàn: "Tôi vào công hội King nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy chị Quản có hứng thú với ai đó, nhưng hóa ra lại là một khuôn mặt xinh đẹp không chứ không xài được. Chết tiệt, 【Tuyệt Đối Thanh Tỉnh】 lại nông cạn như vậy, chị Quản, chị hồ đồ quá."

Diệp Sanh đứng đó với vẻ mặt kỳ lạ.

Cậu ghét mọi người nhìn mình vì cậu không thích mọi người quan tâm đến mình. Nhưng vừa rồi cách Quản Thiên Thu nhìn cậu thật kỳ lạ.

Cô nhìn cậu như một người chết đuối đang tuyệt vọng cầu cứu, hay như đang nhìn một người bạn xa lạ từ xa. Tuy nhiên, Diệp Sanh chắc chắn và khẳng định rằng cậu chưa bao giờ nhìn thấy cô.

Cậu cũng không cảm thấy điều gì tốt hay xấu về cô cả.

Quản Thiên Thu còn đang phân tâm, được Miêu Nham đỡ lên lầu. Là một người theo đuổi đủ tiêu chuẩn, Thạch Thấp thỉnh thoảng đi theo phía sau, nói "Thiên Thu, em có mệt không?" Vương Thấu, tên đầu trọc đi theo sát phía sau hắn ta.

Cuối cùng, Diệp Sanh chỉ có một mình, tay cầm áo khoác đồng phục học sinh, vừa đi vừa nhìn vào bên trong Làng cổ Dạ Khóc.

Khối bát diện này nằm giữa các bức tường núi, được chia cắt bởi một trục trung tâm.

Nửa dưới dùng để làm các việc: nuôi rắn, làm đèn lồng, cắt người giấy.

Nửa trên dùng để ở. Nhà nào cũng gần nhau như quán trọ. Trung tâm của tòa nhà cổ được chạm khắc rỗng, có bậc và xà nhà bằng gỗ gụ, được chiếu sáng rực rỡ, từ trên xuống dưới, nơi có mặt cắt kim tự tháp lớn nhất trở thành một sân thượng, lớn như một khu chợ. Bây giờ bàn tiệc cưới đã đầy, cả làng đang chuẩn bị cho tiệc cưới. Diệp Sanh nhận thấy các món ăn trong tiệc cưới của họ có nửa đỏ nửa trắng.

Người chú đã sắp xếp cho họ ở tại nhà Mạnh Lương.

Mạnh Lương cảnh cáo: "Trong đám cưới sau mười hai giờ, không được ra ngoài. Vào ban đêm, âm khí rất nặng, một số hình vẽ trên giấy sẽ sống dậy."

Miêu Nham giả vờ sợ hãi: "Người giấy sẽ sống lại? Có thật không?"

Mạnh Lương trợn mắt: "Là giả, tin hay không tùy thích."

"Vậy chúng nó có giết người không?"

Mạnh Lương cười lạnh nói: "Có người có thể giết, có người không giết được, nhưng nếu bị người giấy bắt được thì sẽ chết. Người giấy ở làng cổ là do tổ tiên Mạnh gia ban tặng, là vật linh thiêng. Đó là sợi dây kết nối chúng ta giữa sự sống và cái chết. Các người dám làm hại nó một chút thì ngày hôm sau sẽ bị tộc trưởng kéo đi cho rắn ăn."

Miêu Nham ngay lập tức nắm bắt được từ khóa.

"Tộc trưởng?"

"Đúng vậy." Mạnh Lương ưỡn ngực: "Tộc trưởng là người được kính trọng nhất trong tộc."

Mọi người đều gật đầu, trong lòng hiểu ra mà không nói ra những nhân vật chủ chốt. Tộc trưởng. Làng cổ Dạ Khóc là nơi nguy hiểm xếp hạng thứ sáu trên thế giới, cho đến nay vẫn chưa có ai biết được bức tranh hoàn chỉnh của nó, ngay cả quan chấp hành cấp S của Cục Phi tự nhiên cũng đã đến đây, và ông ta chỉ cung cấp cho mọi người hai manh mối. Một là phong tục cưới xin kỳ lạ, một là tục thờ tượng giấy. Quản Thiên Thu và những người khác giả vờ làm người bình thường, nhưng họ sợ những kẻ dị giáo cấp cao vô danh và không dám hành động liều lĩnh.

Mạnh Lương liếc mắt nhìn phía dưới chợ, nói: "Chờ lát nữa tân nương sẽ làm lễ【 Nạp thái* 】 với tân lang, tộc trưởng cũng sẽ ra ngoài, các người có thể vui vẻ tham gia."

*Nạp thái là lễ đầu tiên trong lục lễ cưới xin của văn hóa Trung Quốc, có nghĩa là làm mai, coi mắt.

Mạnh Lương đi đến một căn phòng ở góc tầng bốn.

"Các người sẽ ở lại đây năm ngày, viết cho tôi từng cái tên, tôi sẽ báo cáo tộc trưởng." Hắn lấy ra một mảnh giấy cùng một cây bút.

Quản Thiên Thu ở phía trước, vươn tay cầm lấy giấy bút, đặt vào lòng bàn tay, nhanh chóng viết ra tên năm người. Viết xong, cô ngẩng đầu nhìn Diệp Sanh.

Thạch Thấp quay đầu tức giận nói: "Tôi hỏi cậu! Tên!"

Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Diệp Sanh."

Quản Thiên Thu gật đầu, viết xong tên mọi người rồi đóng nắp bút lại.

"Được rồi."

Mạnh Lương nói: "Nơi ăn uống ở phía dưới, mỗi ngày các người sẽ ăn cùng mọi người, nhưng đừng chỉ ăn mà không làm việc. Sáng mai, tôi sẽ đến để sắp xếp công việc cho các người. Tổ tiên nhà họ Mạnh luôn ghét người lười biếng nhất, nếu dám lười biếng, các người sẽ phải đi cho rắn ăn."

Mạnh Lương ném chìa khóa cho họ rồi rời đi.

Sau khi tiễn Mạnh Lương đi, Quản Thiên Thu mở cửa. Sau khi mọi người bước vào mới phát hiện căn phòng này rộng đến không ngờ, có lẽ là do làng cổ dùng nó để chiêu đãi khách. Những chiếc giường tuy được đặt cùng nhau nhưng lại được ngăn cách bằng những tấm ván gỗ, tổng cộng có bảy chiếc, trên tường còn có một số đồ trang trí đẹp mắt.

Trước bảy giường có một cái bàn lớn, cạnh bàn có rất nhiều ghế. Ngôi làng cổ Dạ Khóc bị cô lập với phần còn lại của thế giới và không có điện cũng như kết nối internet.

Ánh sáng được cung cấp bởi vài chiếc đèn lồng đỏ treo bên trong ngôi nhà.

Sau khi vài người tình cờ nhìn quanh căn phòng rồi ngồi xuống.

Họ là những người thuộc cao tầng của công hội King, khi đến nơi nguy hiểm, mục đích và bước đi tiếp theo của họ sẽ được làm rõ ngay từ đầu.

Thạch Thấp là người lên tiếng đầu tiên: "Trước tiên chúng ta hãy phân tích dị giáo cấp cao nhất ở Làng cổ Dạ Khóc là gì?"

Quản Thiên Thu có trạng thái tinh thần không tốt, không nói nên lời. Mặt khác, Miêu Nham và Vương Thấu nhanh chóng có tiến vào trạng thái.

Miêu Nham nói: "Cục Phi tự nhiên đã đưa ra một phương hướng chung. Kẻ dị giáo cao nhất ở Làng cổ Dạ Khóc là một vị thần được sinh ra từ đức tin. Tôi đoán tám chín phần mười, gã ta là tổ tiên của gia tộc Mạnh."

"Tôi cũng nghĩ vậy." Vương Thấu gật đầu, tháo kính xuống, nghiêm túc nói: "Khi tôi đi lên, tôi luôn chú ý đến tiệc cưới bên dưới. Đồ ăn họ phục vụ rất kỳ lạ, nửa đỏ nửa trắng, giống như một nửa thức ăn cho người sống ăn, một nửa cho người chết. Ngoài việc mặc vải lanh và mặc đồ tang trong đám cưới, theo như đám cưới làng cổ mà ngày xưa tôi đã nghe nói, tôi nghĩ những gì Làng cổ Dạ Khóc hiện đang làm là minh hôn."

Người đàn ông đầu trọc tỏ vẻ kinh ngạc: "Minh hôn? Cô dâu sắp cưới người chết à?"

Vương Thấu gật đầu: "Ừ."

Diệp Sanh đặt chiếc áo khoác bẩn thỉu của mình xuống và lắng nghe cuộc thảo luận của họ, lông mi cụp xuống, tâm trạng ngày càng kỳ lạ. Những người này đều là người chơi cao cấp, đã đi qua vô số nơi nguy hiểm, có trực giác nhạy bén, từ một điểm duy nhất có thể nhìn thấu toàn bộ hiện trường. Những gì họ nói đều là những gì Diệp Sanh vừa quan sát được. Dị giáo cấp cao nhất ở Làng cổ Dạ Khóc là tổ tiên của gia tộc Mạnh, bởi vì văn hóa "gia tộc" ở đây quá quan trọng, có thể thấy từ ghi chú trên tờ giấy 【 Tổ tiên tồn tại hàng ngàn năm, gia tộc được các thế hệ sau tôn kính 】. Và tiệc cưới rõ ràng là một đám cưới ma.

Thạch Thấp: "Mọi người nghĩ thế nào về làng cổ biệt lập và văn hóa gia tộc được coi trọng?" Quản Thiên Thu xoa xoa thái dương, cố gắng tập trung, nhẹ giọng nói: "Hôn nhân giữa họ hàng."

Thạch Thấp gật đầu: "Ừ."

Miêu Nham suy nghĩ một lúc và phân tích: "Tôi đã gặp phải một số lý do dị giáo ở những ngôi làng cổ như thế này trước đây. Mọi người có thể tham khảo bên dưới. Một là dân làng vì dục vọng mà mê tín vào Sơn Thần, Thủy Thần, hoặc một số động vật nhất định và giết động vật để hiến tế; Một là dân làng quá ngu dốt và trọng nam khinh nữ, và họ sát hại trẻ sơ sinh nữ, dẫn đến phản ứng phản phệ; Một là dân làng bắt cóc tân nương từ những kẻ buôn người, tra tấn và giết họ, tân nương sau khi chết trở thành lệ quỷ; Một loại là văn hóa gia tộc quá nặng nề, luôn mê tín kết hôn đồng tộc. Sinh ra những đứa trẻ dị hình, nhiều trẻ sơ sinh chết yểu, từ đó tạo ra dị đoan. Về tình hình ở làng cổ Dạ Khóc, mọi người nghĩ có khả năng là loại nào?"

Người đàn ông đầu trọc trợn mắt: "Tôi không nghiêng về thứ nào trong số những thứ này cả. Cục Phi tự nhiên nói rằng nó có liên quan đến đức tin, và những loại sau không liên quan gì cả."

Miêu Ngôn thở dài: "Được rồi, mấy ngày tới tôi sẽ điều tra thêm..."

Vương Thấu gõ gõ bàn: "Có phải trọng tâm của chúng ta sai rồi không? Trọng tâm không phải là phân tích nguồn gốc lịch sử của Làng cổ Dạ Khóc, mà là giải mã nó."

"Đúng vậy, mấu chốt để giải quyết loại nơi nguy hiểm này chính là tìm ra thần linh." Thạch Thấp nheo mắt: "Có rất nhiều dị năng giả đã chết lặng lẽ trong Làng cổ Dạ Khóc. Ở đây chắc chắn có rất nhiều thứ nguy hiểm. Nhưng chúng ta đã đuổi kịp thời điểm tốt, Làng cổ Dạ Khóc không giết hại động vật trong đám cưới, nên chỉ cần không tìm đến cái chết, chúng ta sẽ còn rất nhiều thời gian để điều tra."

Thạch Thấp nói: "Còn nữa, tộc trưởng chính là mấu chốt. Tôi nghĩ tộc trưởng chắc chắn là tồn tại nguy hiểm nhất ở Làng cổ Dạ Khóc ngoại trừ các vị thần. Đợi một chút, không phải cô tân nương tân lang đang làm lễ "Nạp thái" sao —— chúng ta có thể ra ngoài xem tộc trưởng trông như thế nào, suy luận về năng lực của hắn."

Miêu Ngôn gật đầu: "Chúng ta đi xem tân nương đi."

Diệp Sanh vẫn im lặng, lúc cậu đang cất quần áo thì nhìn thấy trên vách ngăn giữa hai giường treo thứ gì đó.

Một vật trang trí tinh tế và đẹp mắt. Xương rắn trắng tạo thành hình tròn, có sợi dệt thành lưới ở giữa, chừa một lỗ, phía dưới là một tua làm bằng giấy. Đêm về gió thổi nhẹ nhàng và nó nhẹ nhàng lay động mộng mơ. Diệp Sanh nhận ra thứ này. 【 Dream Catcher 】, một vật được sử dụng trong văn hóa người Mỹ bản địa vào thế kỷ 18 để bẫy ác mộng và bắt những giấc mơ đẹp. Không ngờ ở Làng cổ Dạ Khóc lại có một cái, cạnh giường nào cũng có một cái.

Con đom đóm của Học viện Quân sự số 1 bay đến bên cạnh Diệp Sanh, chiếu ra hình dáng cậu ngơ ngác một mình, đồng thời bắt được cuộc trò chuyện của nhóm người công hội King ở phía bên kia bàn.

Phòng phát sóng trực tiếp của Diệp Sanh.

【 Quỳ xuống, đây là những đại thần à? Vài lời họ vừa trò chuyện có thể là điều mà tôi đã dày công tìm hiểu trong ba ngày mới tìm ra được. 】

【 Các đại thần đã sống ở quá nhiều nơi nguy hiểm và đã phát triển phản xạ có điều kiện với nhiều yếu tố. Ví dụ như làng cổ, hôn nhân loạn luân, người giấy, minh hôn và trẻ em dị dạng. 】

【 Vậy thì Diệp Sanh thực sự may mắn...】

Diệp Sanh hoàn toàn giống như một tên vô công rồi nghề trong đêm đầu tiên. Không chỉ những người trong phòng phát sóng trực tiếp nghĩ như vậy mà chính cậu cũng nghĩ như vậy. Cậu không cần phải nói, bởi vì điều cậu muốn nói, nếu cậu nhận thấy có gì không ổn thì những người trong công hội King cũng nhận thấy.

Bên ngoài truyền đến âm thanh.

Vương Thấu nói: "Tân nương tân lang sắp gặp nhau, chúng ta ra ngoài nhìn xem."

Quản Thiên Thu gật đầu: "Được." Lúc đứng lên, cô đột nhiên lại liếc nhìn Diệp Sanh, nhìn thiếu niên chính trực cô độc đứng trong góc, Quản Thiên Thu nhẹ giọng nói: "Diệp Sanh, cậu cũng có thể đi chơi với chúng tôi."

Diệp Sanh gật đầu với cô.

Ở dưới đó rất sôi động.

Có một chiếc ghế ở giữa quảng trường.

Tân nương bước ra với sự hỗ trợ của hỉ bà.

Tân nương rất bình thường, dung mạo bình thường, dáng người bình thường, trên mặt nở nụ cười, xấu hổ và lo lắng ngồi xuống ghế, với vẻ sùng đạo thành kính như thể đang hiến tế bản thân mình. Sau đó, một ông già khoảng sáu mươi tuổi bước ra, ông già đắp một lớp vải đỏ lên mắt cô dâu, nói gì đó rồi bắt đầu lễ【 Nạp thái 】.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Quản Thiên Thu khó coi, nói: "Quan Lạc Âm."

Miêu Nham cũng có vẻ nghiêm túc. Quan Lạc Âm là một loại phép thuật dân gian của Trung Quốc, ông già hướng dẫn người đó xuống âm phủ và liên lạc với những người thân đã khuất của mình.

Nhưng vừa rồi Mạnh Lương đã nói rõ ràng rằng đây là lễ 【 Nạp thái 】 giữa tân nương và tân lang.

—— Vậy là khi tân nương xuống âm phủ, cô ấy gặp được chính anh trai mình? Cô ấy muốn kết hôn với người thân đã chết của mình?

Họ đứng bên hàng rào gỗ màu đỏ và chăm chú nhìn xuống.

Diệp Sanh ngẩng đầu lên và nhìn sang bên kia.

Trong tòa nhà cổ rỗng hình kim tự tháp này, đèn lồng được treo trước mỗi cánh cửa và những chiếc vòng bắt giấc mơ được treo trước mỗi chiếc giường.

واصل القراءة

ستعجبك أيضاً

66.4K 3.7K 22
Xin chào, em có tiện nói chuyện với anh cả đời không? Thể loại: Short Fic Thanh Xuân Vườn Trường Couples: PondPhuwin JoongDunk Warn: OOC Disclai...
22K 1.9K 20
Hán Việt: Khi phiến thần minh đích mỹ nhân hội hãm nhập tu la tràng[ vô hạn ] Tác giả: Hermit Tình trạng: Còn tiếp editor:Lyn Hương Thể loại: Nguyên...
1.2K 131 32
【 Vô hạn lưu 】 Một ngày nọ, đột ngột một loại trò chơi xâm lấn thế giới, hàng nghìn hàng vạn người bị lôi tiến vào trò chơi. Mà chào đón nhữ...
52K 9.5K 120
Tên khác: Nhân hình binh khí Tác giả: Húy Tật Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai , HE , Tình cảm , Kinh dị , Xuyên việt , Cường cường , Vô hạn...