Nói như vậy vẫn không khiến Quân Mặc yên tâm, bởi vì A Mộc không biết y đã làm gì.
Trong lúc hoảng hốt, Quân Mặc đột nhiên thấy thời gian thay đổi, bản thân trở về ngàn năm trước, biến thành Tạ Thiên Lan.
Khi đó ở trong Vạn Thiên Cung, Tạ Thiên Lan chìm đắm trong ảo tưởng lừa mình dối người chắc cũng có cảm giác này.
Y thấy được trước kết cục nên liều mạng muốn bồi thường, từ ngọt ngào suốt bốn năm đến ý nghĩa của quả Hợp Cẩn... Tạ Thiên Lan có tâm trạng như thế nào khi làm những điều này, Quân Mặc bây giờ có thể cảm nhận được.
Thậm chí y còn hiểu tại sao cuối cùng Tạ Thiên Lan lại lựa chọn cái chết.
Mọi thứ không còn, sống để làm gì.
Nhưng đáng sợ là Quân Mặc không thể lựa chọn cái chết. Y luôn biết rằng... mình không thể chết được.
Cho dù đã loại trừ cơ thể tai ương, y vẫn không thể chết được.
Bởi vì... từ lúc bắt đầu, trong đầu y đã hiện lên hình ảnh như vậy.
Y chết đi, sau đó lại sống lại, lưng đeo tai ương. Sống cuộc đời thống khổ người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Ngày hôm sau, tinh thần Sở Mộ Vân bắt đầu hoảng hốt, xem ra hắn đang dùng lại thuốc.
Sở Mộ Vân không hề bất ngờ. Cơ thể tai ương là đại họa, Quân Mặc chắc chắn sẽ không để nó ảnh hưởng đến bên ngoài. Chưa đề cập đến cái khác, chỉ riêng tình trạng cơ thể Sở Mộ Vân bây giờ mà gặp phải tai ương thì đến thần tiên cũng không cứu nổi.
Vì vậy Quân Mặc phải đi luyện chế thuốc loại trừ thể chất này.
Trước kia Sở Mộ Vân đã từng xem qua phương thuốc, có vài nguyên liệu không dễ tìm.
Hơn nữa thời gian luyện đan rất lâu, sau khi mở lò thì ba bảy hai mốt ngày không thể rời đi. Quân Mặc không có thời gian mà ở bên Sở Mộ Vân.
Nếu Sở Mộ Vân vẫn tỉnh táo, Quân Mặc không thể yên tâm được, vì vậy lại cho Sở Mộ Vân dùng thuốc.
Tuy Sở Mộ Vân đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng không thể chống lại tác dụng trâu bò của thuốc. May mắn vẫn còn Linh cục cưng còn tỉnh táo, đây không còn là vấn đề nữa.
Mơ màng qua hai ngày, Quân Mặc đoán rằng thuốc đã phát huy tác dụng, không dám chậm trễ hơn nữa. Sau khi Sở Mộ Vân ngủ, y quay người ra cửa.
Chuyến này mất ít nhất một tháng, thuốc mà y cho Sở Mộ Vân uống đủ khiến hắn ngủ lâu như vậy. Đợi đến khi Quân Mặc loại trừ cơ thể tai ương trở về, Sở Mộ Vân chẳng qua chỉ mới ngủ một giấc, không thể nghi ngờ được gì.
Đáng tiếc là Sở Mộ Vân cố tình để y đi.
Chờ khoảng bảy, tám ngày, Sở Mộ Vân mới bước xuống giường.
Tuy chân run, đầu choáng, mắt hoa, nhưng may mà hắn đã "tỉnh lại".
Sở Mộ Vân mới chỉ rời giường ngồi xuống ghế, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn ho nhẹ, nói với Linh cục cưng: "Xem thử Dạ Đản Đản đang ở đâu đi."
Linh: "Được!"
Không mất bao lâu sau khi giải phóng kĩ năng duy trì tỉnh táo, Linh cuối cùng cũng tìm được chỗ Dạ Đản Đản đang ẩn nấp.
Quân Mặc không xử lý quả trứng này là vì Sở Mộ Vân rất quý nó, chẳng may hắn muốn tìm nó mà lại không thấy thì rất phiền toái.
Sở Mộ Vân mất một canh giờ, dựa vào ý chí mạnh mẽ mới có thể giải phóng Dạ Đản Đản trốn ở góc phòng.
Khi mở túi thú cưng ra, Sở Mộ Vân rất đau lòng.
Quả trứng được nuôi dưỡng mập mạp lúc này chỉ còn hơi thở thoi thóp, gầy đi mất ba vòng.
Hoa văn trắng trên nền đen cũng mờ đi nhiều. Y giống như đứa trẻ không có sức sống, vô cùng đáng thương, ngay cả sức để tức giận cũng không có.
Sở Mộ Vân sờ y, thở dài nói: "Vất vả cho ngươi rồi."
Dạ Đản Đản không thèm nói với hắn một câu, nghiễm nhiên đã trở thành một quả trứng không bao giờ tin tưởng thế giới này nữa.
Đã hứa là đi Bích Huyết Trì, đi nhảy hồ. Vậy mà giờ không đi được, y lại còn suýt chết đói.
Cuộc đời không còn gì luyến tiếc, xin đừng có quấy rầy.
Sở Mộ Vân thấy hơi thở y thoi thóp, cho rằng chuyện quan trọng nhất lúc này là tìm đồ ăn cho y.
Nhưng tên nhóc này chỉ ăn linh hồn, cánh rừng ở đây lại vô cùng bí ẩn. Quân Mặc vì đảm bảo an toàn cho hắn mà đã rắc thuốc độc một vòng bên ngoài, trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh không còn vật sống.
Với tình trạng hiện tại của Sở Mộ Vân, ra ngoài cửa còn khó chứ đừng nói đến đi mấy chục dặm... Hơn nữa có ra được bên ngoài thì cũng vô dụng, sức mạnh của hắn không còn. Nếu hắn mà đi săn thì có khi bản thân còn biến thành con mồi.
Vậy làm sao bây giờ?
Sở Mộ Vân thở dài. Tuy hắn không muốn mời vị kia ra, nhưng bắt buộc phải làm vậy trong tình huống này.
Hắn chậm rãi vẽ Thích Hồn Trận. Sau khi hắn đeo cho Dạ Đản Đản một chuỗi Tử Linh Châu trong suốt, trận pháp liền được kích hoạt.
Khói bốc lên, ánh mắt Dạ Kiếm Hàn sâu thẳm nhìn hắn.
Sở Mộ Vân dựa vào ghế. Hắn không muốn mình quá chật vật, nhưng thật sự là lực bất tòng tâm.
Dạ Kiếm Hàn nhìn hắn, cười khẽ: "Ngươi tốn công phí sức như vậy lại để rơi vào tình trạng này?"
Sở Mộ Vân tất nhiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Mấy câu mỉa mai của y chỉ là chuyện nhỏ.
Sở Mộ Vân nhắm mắt, chậm rãi nói: "Ta không đi săn được, ngươi có thể tự kiếm đồ ăn được không?"
Dạ Kiếm Hàn vẫn bất động: "Ta còn không thể chạm vào ngươi, ngươi cho rằng ta làm được gì."
Sở Mộ Vân hơi nhíu mày: "Nghĩ cách đi, còn hơn là cứ chờ như vậy." Hắn vì tác dụng của thuốc mà hơi mơ màng, nói chuyện phải cố hết sức. Tuy nhiên giọng hắn dễ nghe, tốc độ chậm rãi, từng chữ rõ ràng. Nghe giọng nói thôi cũng có cảm giác khác, không hiểu sao kích hoạt dục vọng trong lòng người.
Dạ Kiếm Hàn nhớ khi hắn bị Tu La Vực tra tấn: Cực kì đau đớn nhưng lại không nói lời nào, sắc mặt tái nhợt, cơ thể căng cứng, khớp ngón tay nhô lên, bên môi còn dính máu, sắp sụp đổ đến nơi nhưng vẫn kiên cường chống đỡ... Dáng vẻ kia không khiến người khác thương cảm, mà càng muốn hắn đau đớn hơn, muốn xem giới hạn của hắn ở đâu; khiến hắn suy sụp, không thể bình tĩnh; khiến hắn phải cầu xin, khóc nức nở, lộ ra dáng vẻ yếu ớt nhất. Nghĩ lại... hình ảnh đó vô cùng mê hoặc.
Yết hầu Dạ Kiếm Hàn chuyển động: "Có một cách."
Sở Mộ Vân thở nhẹ một hơi: "Cách gì?"
Dạ Kiếm Hàn nhìn thần thái của hắn, khóe miệng y nở nụ cười ác ý: "Đánh thức Tu La Vực, để nó và ta dung hợp."
Sở Mộ Vân ngẩng đầu nhìn y.
Hắn chắc hẳn vô cùng khó chịu, sợi tóc trước trán ướt nhẹp, sắc mặt tái nhợt bất thường, cánh môi trắng như giấy. Thế nhưng lại không thấy được vẻ yếu ớt của hắn. Ánh mắt hắn sắc bén, dưới sự trấn áp tinh thần vẫn sáng chói lóa. Dường như hắn đã đoán được trước, khống chế tất cả, thậm chí...
Dạ Kiếm Hàn cảm giác hoang đường rằng hắn thông qua lời của y mà nhìn thấu tâm tư.
Cảm giác quen thuộc quái dị dâng lên. Dạ Kiếm Hàn cảm nhận được khát vọng nguyên thủy sâu trong linh hồn.