Đúng là một cách vô cùng dịu dàng.
Đáng tiếc không thể che giấu được bản chất ti tiện.
Nhớ lại một tháng nay, Sở Mộ Vân hơi giật mình, hắn dường như chìm đắm trong đám mây mềm mại, giơ tay là có thể với tới... Quân Mặc đối xử với hắn vô cùng tốt, tốt đến mức khiến hắn trở nên lười nhác.
Mà Sở Mộ Vân thật sự thả lỏng cảnh giác, bởi vì Quân Mặc không hề nói dối. Y rất chân thành với hắn, góc trên đầu cũng chậm rãi sáng, bây giờ chỉ còn lại một góc.
Chỉ là... y không còn là Quân Mặc lúc ban đầu nữa.
Sở Mộ Vân phơi nắng một lúc liền cảm thấy không khỏe. Cơ thể này quá yếu, hấp thu ánh sáng mặt trời khiến da thịt hắn đau như bị kim chích.
Sở Mộ Vân trở về phòng, cảm giác lười biếng lại dâng lên. Hắn thoải mái nằm xuống giường, không bao lâu lại thiếp đi.
Mà chuyện này vô cùng bất thường.
Chưa đề cập đến tinh thần Sở Mộ Vân kiên định hơn người thường. Cho dù hắn có là người bình thường đi nữa, ở trong phòng suốt một tháng cũng không đến mức yếu đuối như vậy.
Cơ thể suy yếu bình thường không như thế này.
Có lẽ Quân Mặc đã động tay vào thức ăn.
Sở Mộ Vân mơ màng thở dài: Phương thuốc vô thượng kia nên đổi tên thành - phương thuốc lừa đảo.
Với thiên phú nghịch thiên của Quân Mặc, chỉ sợ tác dụng của thuốc vô cùng mạnh.
Sở Mộ Vân không vội, dù Dạ Đản Đản có đói cũng không sao, ăn ít thì lớn chậm hơn thôi. Dù sao y vẫn chưa hoàn toàn phân tách với Tu La Vực, dựa vào việc mỗi tháng Sở Mộ Vân dung hợp với Tu La Vực cũng đủ cung cấp năng lượng sinh tồn cho y.
Mà chuyện bên ngoài... Vạn Thiên Cung náo loạn, chắc chắn Tạ Thiên Lan và Thẩm Thủy Yên đã lật tung cả Yêu giới lên. Chuyện này vừa lúc cho hắn thời gian.
Thẩm Thủy Yên không quan tâm đến Sinh Môn nữa, hắn sẽ có thời gian mà chuẩn bị.
Trạng thái bây giờ của Quân Mặc không ổn. Nếu bây giờ hắn thuận theo y, y sẽ vĩnh viễn giam cầm hắn. Còn nếu hắn phản kháng... chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn.
Vì vậy... cứ từ từ thôi.
Sở Mộ Vân ngủ rất ngon, hắn chưa từng có được cảm giác thả lỏng như vậy.
Khi hắn tỉnh dậy, Quân Mặc dịu dàng hôn hắn.
Cảm giác cánh môi chạm nhau, Sở Mộ Vân khẽ nâng tay, lười biếng ôm lấy cổ y, dâng mình về phía trước.
Quân Mặc ôm lấy vòng eo hắn, bởi vì sự vô ý không muốn xa rời của hắn mà xúc động, nụ hôn cũng không còn nhẹ nhàng như trước. Y nghiêng đầu, khiến nụ hôn càng thêm mãnh liệt, mút sâu khiến người trong lòng phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
Sở Mộ Vân chỉ khoác áo ngoài lỏng lẻo. Bộ đồ kia tối màu, chất liệu mềm mại, còn phản quang dưới ánh sáng, khiến làn da của của hắn càng thêm trắng nõn, mê hoặc.
Quân Mặc hôn hắn. Sở Mộ Vân không che giấu dáng vẻ động tình, chủ động thuận theo vô cùng quyến rũ.
Cho dù đã phóng túng suốt một tháng nhưng Quân Mặc vẫn không thể kiềm chế khát vọng trong lồng ngực. Y biết rõ mình đang làm gì, hơn nữa vô cùng lí trí. Y biết rõ đó là sai, là không đúng, nhưng lại không thể nào dừng lại... càng không nghĩ đến việc dừng lại.
Cho dù tất cả chỉ là hiểu lầm, cho dù Lăng Mộc yêu y, nhưng nội tạng vốn bị ăn mòn lại không thể vì vậy mà khép lại.
Chúng trở nên thối rữa dính nhớp, kéo không đứt, rửa không được, không thể vứt bỏ, chỉ có thể nằm tại đó. Khiến y trơ mắt nhìn, muốn... thỏa mãn chúng nó.
Tình yêu rốt cuộc là gì?
Hai người sát cánh bên nhau, triền miên bên nhau, ngày ngày nghĩ đến nhau, trải qua cuộc sống sung sướng. Đây không phải là điều mà những người yêu nhau luôn tha thiết có được hay sao?
Đó là những chuyện mà y đang làm lúc này.
Nhưng dường như... lại không đúng rồi.
Quân Mặc mê muội hôn tấm lưng trơn bóng của người dưới thân. Bởi vì thuốc nên cơ thể Sở Mộ Vân thon gầy đi rất nhiều, không còn rắn chắc như trước, lại đẹp không thể giải thích. Làn da hắn tinh tế như ngọc phát sáng, khi động tình sẽ chuyển sang màu hồng quyến rũ, giống như mặt trời khuất sau đám mây, làm chúng ửng hồng mềm mại, khiến người khác muốn nắm trong lòng bàn tay.
Trước kia Quân Mặc thích tiến vào hắn từ phía trước, bởi vì y muốn nhìn thấy Sở Mộ Vân, nhìn thấy tình yêu nồng đậm trong đôi mắt đen của hắn, muốn nhìn thấy nụ cười của hắn, dáng vẻ dung túng, chiều chuộng của hắn dành cho y...
Nhưng bây giờ y lại thích làm từ phía sau hơn.
Bởi vì ở phía sau, tấm lưng xinh đẹp sẽ vì kích thích mà cong thành hình vòng cung quyến rũ. Giống như dây cung căng chặt hết cỡ, kéo mạnh thêm chút sẽ đứt, mà khi thả lỏng từng chút một liền khiến Quân Mặc có cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Không thể diễn tả được, nhưng lại khiến y càng khát vọng hơn, cho dù thế nào vẫn cảm thấy... không đủ.
Bây giờ thể lực của Sở Mộ Vân vô cùng kém. Sau một hồi vận động phóng túng, hắn lại ngất xỉu.
Quân Mặc cẩn thận tắm rửa cho hắn, dùng thủ pháp đặc biệt mát xa, để hắn thả lỏng cơ thể. Đồng thời... cũng luyện cơ bắp bị tê cứng do lâu ngày không hoạt động của hắn.
Ngày hôm sau, Sở Mộ Vân tỉnh lại liền nhìn thấy Quân Mặc và đồ ăn mà y chuẩn bị.
Sở Mộ Vân không hề do dự hưởng thụ những gì y mang đến cho hắn.
Ăn được một nửa, dường như Sở Mộ Vân nhớ đến điều gì đó nên hỏi: "Loại quả hôm qua còn không?"
Quân Mặc nói: "Ngươi muốn ăn sao?"
Sở Mộ Vân: "Nó rất ngon, cũng rất ngọt." Hắn cười với Quân Mặc.
Quân Mặc không nhịn được hôn lên khóe miệng hắn: "Không sao, ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi. Ta sẽ nhanh chóng trở về."
Sở Mộ Vân không muốn để y đi. Một nụ hôn lại khiến máu của hắn dâng trào, khắp người tê dại, chỗ xấu hổ kia lại càng khó chịu giống như bị mèo cào.
"Quân Mặc..."
Quân Mặc vươn tay đè xuống, Sở Mộ Vân phát ra tiếng rên rỉ vụn vặt. Hắn cúi đầu, tóc dài theo bả vai trượt xuống, chiếc cổ trắng nõn giống như đóa hoa quyến rũ chờ được hái.
Quân Mặc hôn xuống, cho hắn trải nghiệm sung sướng.
Đợi đến khi Sở Mộ Vân tỉnh lại, trước giường đã đặt đầy quả mọng.
Quân Mặc lột vỏ cho hắn: "Muốn ăn không?"
Sở Mộ Vân rõ ràng rất vui: "Ừ."
Hắn ngừng lại sau khi ăn hai, ba quả. Quân Mặc hỏi: "Không ăn nữa sao?"
Sở Mộ Vân hơi giật mình. Hắn dựa vào người Quân Mặc, giọng nói nhẹ nhàng: "A Mặc, ở bên cạnh ngươi thật tốt."
Cơ thể Quân Mặc cứng đờ.
Sở Mộ Vân cầm lấy tay Quân Mặc, đan mười ngón tay vào nhau.
Ý cười nơi khóe miệng Sở Mộ Vân tràn ngập cảm giác hạnh phúc: "Nếu cứ tiếp tục sống như vậy thì tốt quá."
Quân Mặc đột nhiên siết chặt tay hắn.