(1-199) Phải cầu hôn với bảy...

By VnLucky3

276K 32.8K 2.3K

Tác giả : Long Thất Editor : Hamster không thích ăn hạt dưa Tình trạng :Hoàn Tình trạng edit: Đang 🐌... Thể... More

Chương 1: Xuyên qua
Chương 2: Mạc Cửu Thiều
Chương 3: Ám chỉ
Chương 4: Thật sự là thẳng nam?!
Chương 5: Quyến rũ không thành
Chương 6: Yến Trầm
Chương 7: Bắt gian
Chương 8: Không thể giải thích
Chương 9: Bày tỏ
Chương 10: Con ruột
Chương 11: Cầu chịch thất bại
Chương 12: Ai nói cậu ta là thẳng?!
Chương 13: Kẻ tám lạng người nửa cân
Chương 14: Gặp lại Yến Trầm
Chương 15: Điều kiện
Chương 16: Chấp nhận
Chương 17: Sí hỏa
Chương 18: Thất vọng
Chương 19: Sự thật
Chương 20: Nhận thân
Chương 21: Hung thủ
Chương 22: Phẫn nộ
Chương 23: Trận chiến
Chương 24: Kết thúc
Chương 25: Cầu hôn
Chương 26: Chiến đấu
Chương 27: Hóa hình
Chương 28: Dục cầu bất mãn
Chương 29: Lười biếng
Chương 30: Băng Linh Dịch
Chương 31: Hôn
Chương 32: Không biết yêu
Chương 33: Đổi ý
Chương 34: Rời đi
Chương 35: Bại lộ
Chương 36: Pháp sư trận
Chương 37: Gặp lại
Chương 38: Ái nhân
Chương 39: Tình yêu
Chương 40: Dâm thú
Chương 41: Y không yêu ngươi
Chương 42: Mục đích
Chương 43: Từ biệt
Chương 44: Phát hiện
Chương 45: Hợp tác
Chương 46: Thi thể Sở Mộ Vân
Chương 47: Luyện thành Hoàn Hồn Đan
Chương 48: Thất bại
Chương 49: Thành toàn
Chương 50: Bí mật của Quân Mặc
Chương 51: Hắn còn thích ngươi sao?
Chương 52: Ký ức
Chương 53: Thức thứ chín
Chương 54: Song sinh trận
Chương 55: 'Sở Mộ Vân'
Chương 56: Cầu hôn
Chương 57: Biến cố
Chương 58: Thẩm Thủy Yên
Chương 59: 4000 năm trước
Chương 60: Tôn giả Nhân giới
Chương 61: Phụ thân
Chương 62: Loài hoa mang tên 'khát máu'
Chương 63: Người thừa kế
Chương 64: Tam đầu yêu thú
Chương 65: Mộng thú
Chương 66: Tạ Thiên Lan
Chương 67: Uy hiếp
Chương 68: Phát tình
Chương 69: Rút mông vô tình
Chương 70: Tệ bạc
Chương 71: Quay lại Thiên Lâm Cung
Chương 72: Kéo ngươi xuống địa ngục
Chương 73: A Vân
Chương 74: Chấp niệm
Chương 75: Trở lại
Chương 76: Cầu xin
Chương 77: Nhất đao lưỡng đoạn
Chương 78: Bạc tình
Chương 79: Từ bỏ
Chương 80: Thời cơ
Chương 81: Hổ phụ không sinh khuyển tử
Chương 82: Tôn nghiêm
Chương 83: Trống vắng
Chương 84: Tự sát
Chương 85: Biến cố
Chương 86: Kí sinh
Chương 87: Diệt Mị thú
Chương 88: Trốn tránh
Chương 89: Không muốn làm
Chương 90: Bắt gian
Chương 91: Xin lỗi
Chương 92: Đến Yêu giới
Chương 93: Trị liệu sư
Chương 94: Kẻ thù không đội trời chung
Chương 95: Chữa trị
Chương 96: Vụ Thanh Quân
Chương 97: Yêu hận điên đảo
Chương 98: Giấu đầu lòi đuôi
Chương 99: Thay đổi
Chương 100: Tai tinh
Chương 101: Thiên Họa Chi Thể
Chương 102: Quả Hợp Cẩn
Chương 103: Công lược thành công
Chương 104: Ngụy trang
Chương 105: Hoang đường
Chương 106: Quyết định thắng thua
Chương 107: Không ân không oán
Chương 108: Trả lại
Chương 109: Xá Thân Trận
Chương 110: Sống lại
Chương 111: Khởi tử hồi sinh
Chương 112: Đặt tên
Chương 113: Máu Dạ Kiếm Hàn
Chương 114: Gặp lại Quân Mặc
Chương 115: Chó trông cửa
Chương 116: Thân thế
Chương 117: Chuyện tình tay ba
Chương 118: Hái hoa ngắt cỏ
Chương 119: Gặp Lăng Túc Vân
Chương 120: Đây là đâu?
Bình luận
Chương 121: Trở về quá khứ
Chương 122: Sắc lệnh trí hôn
Chương 123: Thông suốt
Chương 124: Đại hành
Chương 125: Luyến tiếc
Chương 126: Dạy ta
Chương 127: Rào cản
Chương 128: Ngân Vận Thể
Chương 129: Đi rồi
Chương 130: Lăng Vân Tông
Chương 131: Trói buộc
Chương 132: Mượn vận may
Chương 133: Đi cùng
Chương 134: Chấp niệm
Chương 135: Cái chết của Lăng Túc Vân
Chương 136: Trả giá
Chương 137: Giấc mơ
Chương 138: Tình nhân
Chương 139: Máu lạnh vô tình
Chương 140: Đau đớn
Chương 141: Chim sẻ núp sau lưng
Chương 142: Holmes
Chương 143: Tự do
Chương 144: Giao dịch
Chương 145: Đấu khẩu
Chương 146: Thân thế Dạ Kiếm Hàn
Chương 147: Nguồn gốc Tu La Vực
Chương 148: Thoái hóa
Chương 149: Dạ Đản Đản
Chương 150: Dỗ dành
Chương 151: Tai họa
Chương 152: Cố nhân
Chương 153: Tái hiện kí ức
Chương 154: Vứt bỏ?
Chương 155: Tai ương
Chương 156: Tiếp xúc da thịt
Chương 157: Giảm đau
Chương 158: Ra khỏi hang động
Chương 159: Thay đổi
Chương 160: Gấp gáp
Chương 161: Cứng không được, phải mềm
Chương 162: Giấc mộng
Chương 163: Ảo cảnh
Chương 164: Người lạ
Chương 165: Đồng hành
Chương 166: Truyền công pháp
Chương 167: Thế thân?
Chương 168: Giải thích
Chương 169: Nốt chu sa
Chương 170: Bí cảnh nguy hiểm
Chương 171: Phù truyền tống
Chương 172: Phu quân
Chương 173: Ân tình
Chương 174: Mê hoặc
Chương 176: Gây hiểu nhầm
Chương 177: Vô tội
Chương 178: Rác rưởi
Chương 179: Không từ biệt
Chương 180: Nghĩ lung tung
Chương 181: Đào hố
Chương 182: Bức họa
Chương 183: "Hồi ức"
Chương 184: Gương kí ức
Chương 185: Truyền Tống Trận
Chương 186: Đội nồi
Chương 187: Khóa Tâm Đan
Chương 188: Giam cầm
Chương 189: Ở bên nhau
Chương 190: Không khác gì ta
Chương 191: Hồi phục
Chương 192: Cảm giác hoang đường
Chương 193: Phá vỏ
Chương 194: Bé trai
Chương 195: Quân Mặc trở về
Chương 196: Chất vấn
Chương 197: Tẩy trắng
Chương 198: Bế quan
Chương 199: Dỗ dành

Chương 175: Bướng bỉnh

782 86 6
By VnLucky3

Sở Mộ Vân đương nhiên là hiểu, nhưng Lăng Mộc lại không hiểu, hắn hỏi lại: "Sao?"

Tạ Thiên Lan nói: "Nếu coi là thật, linh hồn sẽ bị Mộng thú giam cầm, từ nay không thể trốn thoát."

Sở Mộ Vân giật mình: "Chuyện vừa rồi của chúng ta không phải là thật?"

"Không" Tạ Thiên Lan cười với hắn: "Bởi vì ta biết ngươi không phải là Thẩm Vân."

Sở Mộ Vân nhíu mày: "Nhưng ta nhìn thấy..."

"Ngươi nhìn thấy Quân Mặc sao?" Tạ Thiên Lan mỉm cười nhìn hắn.

Trong mắt Sở Mộ Vân mờ mịt và khó hiểu.

Tạ Thiên Lan nhìn chằm chằm hắn, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói: "Ngươi chưa vào ảo cảnh, chỉ bị mê hoặc. Không sao cả."

Sở Mộ Vân lại không nhẹ nhõm chút nào, hắn truy hỏi: "Nếu ngươi biết ta không phải Thẩm Vân, tại sao lại muốn..." hôn ta?

Tạ Thiên Lan nhìn hắn nhưng ánh mắt lại xuyên qua người hắn, vòng qua thời gian dài dằng dặc, yên lặng khóa lấy linh hồn mà y luôn khát vọng.

Y mỉm cười, giọng nói trầm thấp: "Ngàn năm nay ta chưa từng đáp lại hắn."

Sở Mộ Vân ngẩn ra.

Tạ Thiên Lan cười khẽ: "Trong ảo cảnh Thẩm Vân rất ngoan, luôn nói với ta lời âu yếm, quyến rũ ta, hy vọng ta có thể hôn hắn, vuốt ve hắn, làm nhiều chuyện sung sướng, nhưng... ta chưa từng đáp lại."

Bởi vì đáp lại sẽ coi đó là thật, như vậy... ảo cảnh sẽ bị phá.

Mộng thú sẽ không nhốt chủ nhân vào ảo cảnh, nhưng nó sẽ bị phản phệ. Mộng thú bị thương không thể tạo ra ảo cảnh, y... sẽ không nhìn thấy A Vân nữa.

Cho dù chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước cũng không thể nhìn thấy.

Sờ không được, chạm không được, cầu không được, chỉ hy vọng có thể nhìn thấy.

Uống rượu độc giải khát lại tham lam và hy vọng làm dịu yết hầu, cho dù sau đó lục phủ ngũ tạng đều sẽ bị đốt cháy.

Một lúc lâu sau, Sở Mộ Vân vẫn không thể nói lên lời.

Tạ Thiên Lan nói: "Vì vậy... là do ta không phải, đã mạo phạm ngươi."

Y biết rõ hắn không phải là Thẩm Vân, biết rõ đây không phải là ảo cảnh, nhưng lại lừa mình dối người mà hôn hắn, lừa gạt chính bản thân suốt ngàn năm.

Sở Mộ Vân thở dài: "Đây chỉ là... chuyện thường tình."

Tạ Thiên Lan cười: "Yên tâm, sau này sẽ không như vậy."

Sở Mộ Vân tán thành.

Hai người ở bên ngoài nói chuyện một lúc lâu. Tuy đã nói rõ ràng về nụ hôn kia nhưng vẫn có chút xấu hổ.

Sở Mộ Vân nói: "Ta về trước."

Tạ Thiên Lan không cử động, chỉ đáp: "Được."

Trên đường Sở Mộ Vân trở về lều, nhạy bén nhận ra sự khác thường.

"Linh, vừa nãy Quân Mặc có tới sao?"

Linh cục cưng: ಥ‿ಥ (_)t^t(╥╯^╰╥){{{(>_

Sở Mộ Vân: "..." Khóc nhiều như vậy xem ra chẳng để ý được gì rồi.

Sở Mộ Vân cẩn thận nhìn xung quanh, ánh mắt dừng ở vết máu trên tảng đá bén nhọn.

Hắn híp mắt, trong lòng hiểu rõ: Xem ra y tỉnh lại đi ra ngoài, lại nhìn thấy thứ không nên nhìn.

Nhưng vì sao không nói gì, cũng không ngăn lại?

Sở Mộ Vân suy nghĩ một hồi, đứng dậy trở về lều.

Quân Mặc vẫn ngủ ở đó, không khác gì lúc hắn rời đi.

Sở Mộ Vân cẩn thận đắp chăn cho y, ngồi bên cạnh nhìn y.

Tóc trắng của thanh niên xõa ra, màu da trắng hơn trước vài phần, dáng vẻ yên lặng ngủ vô cùng đẹp- Giống như miếng ngọc bích được điêu khắc tinh xảo, chứa đựng nguyện vọng tốt đẹp của người làm ra nó, có được ánh mắt ghen tị của vô số người, đồng thời cũng khơi dậy dục vọng muốn chiếm đoạt.

Khóe miệng Sở Mộ Vân nhếch lên, khẽ hôn lên trán y, sau đó cởi áo khoác nằm xuống bên cạnh.

Một đêm ngon giấc, ngày thứ hai Quân Mặc "tỉnh lại".

Sở Mộ Vân từ bên ngoài đi vào, đưa cho y chén nước: "Thấy sao rồi?"

Quân Mặc nhìn hắn, đôi mắt hơi lóe: "Không sao"

Sở Mộ Vân cười nói: "Không sao thì tốt, về sau đừng lỗ mãng như vậy."

Nghe hắn nói, Quân Mặc ngẩng đầu, đôi mắt bạc nhìn chằm chằm vào hắn: "Ta sẽ không để ngươi sống một mình trên đời."

Sở Mộ Vân rõ ràng ngẩn ra, nhưng rất nhanh vẻ mặt hắn lại như thường: "Đừng nói điều trẻ con như vậy."

"A Mộc." Quân Mặc có chút sốt ruột, vươn tay muốn giữ chặt hắn...

Đúng lúc này lại có người xốc cửa lều lên, dung mạo nam tử hồng y đứng ngược sáng nên có chút mơ hồ, nhưng đôi mắt trước sau vẫn mê hoặc lòng người.

"Tỉnh rồi sao?" Y hỏi Quân Mặc nhưng lại như đang hỏi Sở Mộ Vân.

Quân Mặc không nói gì, Sở Mộ Vân đành lên tiếng phá giải cục diện: "Không sao rồi" Hắn quay lại nhìn Quân Mặc: "A Mặc, ít nhiều nhờ vào Tạ công tử mà chúng ta mới có thể sống sót."

Từ khi cơ thể tai ương bị áp chế, đi theo bên cạnh Sở Mộ Vân, rất ít Quân Mặc thể hiện biểu cảm lạnh như băng.

Vì vậy khi y lạnh nhạt nhìn Tạ Thiên Lan, Sở Mộ Vân rất ngạc nhiên.

Đây không phải là thần thái nên có với ân nhân cứu mạng.

Tạ Thiên Lan lại không để tâm: "Các ngươi nói chuyện đi, ta ra bên ngoài trước."

Sở Mộ Vân mỉm cười xin lỗi y. Ánh mắt Tạ Thiên Lan nhìn hắn rất dịu dàng.

Quân Mặc không nói gì, ngón tay dưới chăn không nhịn được siết chặt.

Sở Mộ Vân bắt mạch cho Quân Mặc trước, xác nhận thương thế của y đã hồi phục mới thả lỏng.

"Sao vậy? Ta nghe nói ngươi và Tạ công tử có quen nhau."

Quân Mặc nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta không đồng hành với Tạ Thiên Lan được không?"

Sở Mộ Vân cười: "Đừng như vậy, năm đó y từng nhận nuôi ngươi, bây giờ lại cứu hai chúng ta. Ân tình này không biết báo đáp như thế nào, sao có thể..."

Quân Mặc rất ít khi phản đối quyết định của Sở Mộ Vân, nhưng lần này lại rất bướng bỉnh: "Người nhận nuôi ta là Thẩm Vân, không liên quan đến Tạ Thiên Lan."

Sắc mặt Sở Mộ Vân hơi thay đổi, dù sao hắn vẫn không thích Quân Mặc nhắc đến Thẩm Vân.

Nhưng không nên vì chuyện nhỏ này mà gây ra mâu thuẫn, vì vậy hắn đành nói: "Đợi đến khi cơ thể ngươi bình phục, chúng ta sẽ rời đi."

Hắn nói rời đi nhưng lại không nói sẽ tách ra với Tạ Thiên Lan, Quân Mặc nghe được ý tứ trong lời này.

Sắc mặt y không thay đổi, trong đầu lại không làm sao xóa bỏ cảnh hai người họ hôn nhau.

Sở Mộ Vân đến gần, định hôn y trấn an. Ai ngờ hắn lại bị Quân Mặc áp đảo, ấn bả vai đè xuống hôn.

Đây là nụ hôn mang theo cảm xúc, từ khi vào khoang miệng đã điên cuồng phát tiết sự bất an, thấp thỏm và nôn nóng của chủ nhân. Nó biến thành tình dục, lan đến dưới bụng, vội vàng muốn giải tỏa.

Sở Mộ Vân nhận thấy sự khác thường của y, nhíu mày: "Đừng làm loạn, cơ thể ngươi còn chưa hồi phục."

Quân Mặc vùi mặt vào cổ hắn, nhẹ giọng nói: "Ta muốn đi vào."

Cơ thể Sở Mộ Vân run lên, da của Quân Mặc có ảnh hưởng rất lớn đến hắn. Hai người tiếp xúc trần trụi như vậy, hắn đã sớm có phản ứng, chỉ ngại vết thương của Quân Mặc nên không thể hiện ra ngoài.

Nhưng lúc này...

Quân Mặc xoay người nằm xuống, tay nâng eo hắn, đôi mắt bạc vì tình dục mà càng thêm gợi cảm: "...Ngươi tự mình động."

Continue Reading

You'll Also Like

701K 69.4K 187
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Hệ thống, Xuyên nhanh, Xuyên thư, Chủ thụ, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Kim bài đề cử 🥇, 1v1 Tác giả:...
208K 13.5K 79
Tác phẩm: Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi Tác giả: Cố Nhân Ôn Tửu Thể loại: Bách hợp, hiện đại, chiếm hữu, giả incest, 1×1, HE. Nhân vật...
436K 43.7K 98
Tác giả: Thượng Thương Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE, Tình cảm , Ngọt sủng , Xuyên thư , Hào môn thế gia , Chủ thụ , 1v1 Độ dài: 143 c...
114K 10.7K 138
Tác giả: Ngư Tây Cầu Cầu Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Niên hạ , Chủ thụ , Cung đình hầu tước , Nh...