(1-199) Phải cầu hôn với bảy...

By VnLucky3

276K 32.8K 2.3K

Tác giả : Long Thất Editor : Hamster không thích ăn hạt dưa Tình trạng :Hoàn Tình trạng edit: Đang 🐌... Thể... More

Chương 1: Xuyên qua
Chương 2: Mạc Cửu Thiều
Chương 3: Ám chỉ
Chương 4: Thật sự là thẳng nam?!
Chương 5: Quyến rũ không thành
Chương 6: Yến Trầm
Chương 7: Bắt gian
Chương 8: Không thể giải thích
Chương 9: Bày tỏ
Chương 10: Con ruột
Chương 11: Cầu chịch thất bại
Chương 12: Ai nói cậu ta là thẳng?!
Chương 13: Kẻ tám lạng người nửa cân
Chương 14: Gặp lại Yến Trầm
Chương 15: Điều kiện
Chương 16: Chấp nhận
Chương 17: Sí hỏa
Chương 18: Thất vọng
Chương 19: Sự thật
Chương 20: Nhận thân
Chương 21: Hung thủ
Chương 22: Phẫn nộ
Chương 23: Trận chiến
Chương 24: Kết thúc
Chương 25: Cầu hôn
Chương 26: Chiến đấu
Chương 27: Hóa hình
Chương 28: Dục cầu bất mãn
Chương 29: Lười biếng
Chương 30: Băng Linh Dịch
Chương 31: Hôn
Chương 32: Không biết yêu
Chương 33: Đổi ý
Chương 34: Rời đi
Chương 35: Bại lộ
Chương 36: Pháp sư trận
Chương 37: Gặp lại
Chương 38: Ái nhân
Chương 39: Tình yêu
Chương 40: Dâm thú
Chương 41: Y không yêu ngươi
Chương 42: Mục đích
Chương 43: Từ biệt
Chương 44: Phát hiện
Chương 45: Hợp tác
Chương 46: Thi thể Sở Mộ Vân
Chương 47: Luyện thành Hoàn Hồn Đan
Chương 48: Thất bại
Chương 49: Thành toàn
Chương 50: Bí mật của Quân Mặc
Chương 51: Hắn còn thích ngươi sao?
Chương 52: Ký ức
Chương 53: Thức thứ chín
Chương 54: Song sinh trận
Chương 55: 'Sở Mộ Vân'
Chương 56: Cầu hôn
Chương 57: Biến cố
Chương 58: Thẩm Thủy Yên
Chương 59: 4000 năm trước
Chương 60: Tôn giả Nhân giới
Chương 61: Phụ thân
Chương 62: Loài hoa mang tên 'khát máu'
Chương 63: Người thừa kế
Chương 64: Tam đầu yêu thú
Chương 65: Mộng thú
Chương 66: Tạ Thiên Lan
Chương 67: Uy hiếp
Chương 68: Phát tình
Chương 69: Rút mông vô tình
Chương 70: Tệ bạc
Chương 71: Quay lại Thiên Lâm Cung
Chương 72: Kéo ngươi xuống địa ngục
Chương 73: A Vân
Chương 74: Chấp niệm
Chương 75: Trở lại
Chương 76: Cầu xin
Chương 77: Nhất đao lưỡng đoạn
Chương 78: Bạc tình
Chương 79: Từ bỏ
Chương 80: Thời cơ
Chương 81: Hổ phụ không sinh khuyển tử
Chương 82: Tôn nghiêm
Chương 83: Trống vắng
Chương 84: Tự sát
Chương 85: Biến cố
Chương 86: Kí sinh
Chương 87: Diệt Mị thú
Chương 88: Trốn tránh
Chương 89: Không muốn làm
Chương 90: Bắt gian
Chương 91: Xin lỗi
Chương 92: Đến Yêu giới
Chương 93: Trị liệu sư
Chương 94: Kẻ thù không đội trời chung
Chương 95: Chữa trị
Chương 96: Vụ Thanh Quân
Chương 97: Yêu hận điên đảo
Chương 98: Giấu đầu lòi đuôi
Chương 99: Thay đổi
Chương 100: Tai tinh
Chương 101: Thiên Họa Chi Thể
Chương 102: Quả Hợp Cẩn
Chương 103: Công lược thành công
Chương 104: Ngụy trang
Chương 105: Hoang đường
Chương 106: Quyết định thắng thua
Chương 107: Không ân không oán
Chương 108: Trả lại
Chương 109: Xá Thân Trận
Chương 110: Sống lại
Chương 111: Khởi tử hồi sinh
Chương 112: Đặt tên
Chương 113: Máu Dạ Kiếm Hàn
Chương 114: Gặp lại Quân Mặc
Chương 115: Chó trông cửa
Chương 116: Thân thế
Chương 117: Chuyện tình tay ba
Chương 118: Hái hoa ngắt cỏ
Chương 119: Gặp Lăng Túc Vân
Chương 120: Đây là đâu?
Bình luận
Chương 121: Trở về quá khứ
Chương 122: Sắc lệnh trí hôn
Chương 123: Thông suốt
Chương 124: Đại hành
Chương 125: Luyến tiếc
Chương 126: Dạy ta
Chương 127: Rào cản
Chương 128: Ngân Vận Thể
Chương 129: Đi rồi
Chương 130: Lăng Vân Tông
Chương 131: Trói buộc
Chương 132: Mượn vận may
Chương 133: Đi cùng
Chương 134: Chấp niệm
Chương 135: Cái chết của Lăng Túc Vân
Chương 136: Trả giá
Chương 137: Giấc mơ
Chương 138: Tình nhân
Chương 139: Máu lạnh vô tình
Chương 140: Đau đớn
Chương 141: Chim sẻ núp sau lưng
Chương 142: Holmes
Chương 143: Tự do
Chương 144: Giao dịch
Chương 145: Đấu khẩu
Chương 146: Thân thế Dạ Kiếm Hàn
Chương 147: Nguồn gốc Tu La Vực
Chương 148: Thoái hóa
Chương 149: Dạ Đản Đản
Chương 150: Dỗ dành
Chương 151: Tai họa
Chương 152: Cố nhân
Chương 153: Tái hiện kí ức
Chương 154: Vứt bỏ?
Chương 155: Tai ương
Chương 156: Tiếp xúc da thịt
Chương 157: Giảm đau
Chương 158: Ra khỏi hang động
Chương 159: Thay đổi
Chương 160: Gấp gáp
Chương 161: Cứng không được, phải mềm
Chương 162: Giấc mộng
Chương 163: Ảo cảnh
Chương 164: Người lạ
Chương 165: Đồng hành
Chương 166: Truyền công pháp
Chương 167: Thế thân?
Chương 168: Giải thích
Chương 169: Nốt chu sa
Chương 170: Bí cảnh nguy hiểm
Chương 171: Phù truyền tống
Chương 172: Phu quân
Chương 174: Mê hoặc
Chương 175: Bướng bỉnh
Chương 176: Gây hiểu nhầm
Chương 177: Vô tội
Chương 178: Rác rưởi
Chương 179: Không từ biệt
Chương 180: Nghĩ lung tung
Chương 181: Đào hố
Chương 182: Bức họa
Chương 183: "Hồi ức"
Chương 184: Gương kí ức
Chương 185: Truyền Tống Trận
Chương 186: Đội nồi
Chương 187: Khóa Tâm Đan
Chương 188: Giam cầm
Chương 189: Ở bên nhau
Chương 190: Không khác gì ta
Chương 191: Hồi phục
Chương 192: Cảm giác hoang đường
Chương 193: Phá vỏ
Chương 194: Bé trai
Chương 195: Quân Mặc trở về
Chương 196: Chất vấn
Chương 197: Tẩy trắng
Chương 198: Bế quan
Chương 199: Dỗ dành

Chương 173: Ân tình

844 89 4
By VnLucky3

Giọng y trầm xuống, vẻ mặt đau thương, khắc cốt minh tâm.

Sắc mặt Sở Mộ Vân hơi ảm đạm, nhẹ giọng nói: "Xin nén bi thương."

Tạ Thiên Lan cười một cái, ngẩng đầu nhìn hắn: "Hắn không chết."

Sở Mộ Vân sửng sốt.

Tạ Thiên Lan nghiêm túc nhìn hắn, ánh mắt như nhìn tình nhân lướt từ trán hắn xuống, dừng ở hai mắt, qua sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, lưu luyến không thôi.

Sở Mộ Vân hơi mất tự nhiên: "Công tử, ta không phải là Thẩm Vân."

"Ta biết" Tạ Thiên Lan bình tĩnh đáp lại.

Sở Mộ Vân muốn nói nhưng lại thôi, Tạ Thiên Lan và Thẩm Thủy Yên không giống nhau. Ngày trước hắn cứu Thẩm Thủy Yên nên có thể thuận lý thành chương đẩy y đi, nhưng giờ Tạ Thiên Lan lại là ân nhân của họ, ơn nghĩa vẫn còn đó, một số chuyện không thể quyết liệt được.

Nhận ra Sở Mộ Vân mất tự nhiên, Tạ Thiên Lan cụp mắt nói: "Xin lỗi."

Sở Mộ Vân không nói gì.

Tạ Thiên Lan thở dài: "Các ngươi đến đây tìm thứ gì?"

Thẩm Thủy Yên đã từng hỏi chuyện, bây giờ Tạ Thiên Lan lặp lại.

Cho dù gặp gỡ như thế nào thì hai người cũng đưa ra yêu cầu giống nhau như đúc: "Ta có thể đi cùng các ngươi một đoạn không?"

Bây giờ Sở Mộ Vân đã biết đến chuyện về Thẩm Vân nên đương nhiên sẽ không đồng ý. Hắn không do dự mà nói thẳng: "Ơn cứu mạng của công tử, cả đời Lăng Mộc sẽ không quên. Nhưng ta thật sự không phải là Thẩm Vân, dù khuôn mặt có giống nhau đi nữa... Hơn nữa ta đã có người yêu, cả đời này chỉ có mình y, tuyệt đối không hai lòng."

Hắn nói xong lại nhìn Quân Mặc đang ngủ, đôi mắt đen tràn ngập dịu dàng.

Trái tim Tạ Thiên Lan chìm xuống, nhưng trên mặt không thể hiện ra: "Xin Lăng công tử yên tâm, ta không có ý gì khác. Chỉ là vừa rồi thấy các ngươi, không tránh khỏi tức cảnh sinh tình, vì vậy muốn bảo vệ các ngươi chu toàn."

Sở Mộ Vân không hiểu nhìn y.

Tạ Thiên Lan giải thích: "Ngàn năm trước, A Vân xả thân cứu ta. Mạng của ta cũng là do hắn..."

Y nói đến đây, sao Sở Mộ Vân có thể không hiểu?

Vừa nãy Ám Dạ tấn công, không phải Sở Mộ Vân cũng lựa chọn lấy mạng mình đổi lấy đường sống cho Quân Mặc sao? Sở Mộ Vân nghe đến đây liền thở dài, không nhịn được nói: "... Hắn thật sự rất yêu ngươi."

Nghe vậy, môi Tạ Thiên Lan run rẩy, sự bi thương giữa đôi lông mày không thể che giấu mà tràn ra. Chúng giống chất lỏng, đặc như vết mực, không thể rửa sạch hay hòa tan được. Cho dù xé rách giấy vẫn không thể che đi dấu vết loang lổ.

Sở Mộ Vân dường như nhận ra mình đã nhắc đến chuyện buồn của đối phương, vội vàng nói thêm: "Công tử, còn..."

Tạ Thiên Lan ngắt lời: "Hắn không chết, ta nhất định sẽ tìm được hắn."

Sở Mộ Vân hơi há miệng, cuối cùng than nhẹ.

Tình yêu không biết bắt nguồn từ đâu, càng yêu càng sâu. Người sống có thể chết, người chết cũng có thể sống.

Hắn chỉ muốn nói rằng Thẩm Vân sẽ vĩnh viễn sống trong tim Tạ Thiên Lan.

Với yêu cầu đồng hành của Tạ Thiên Lan, Sở Mộ Vân không thể nào từ chối. Chưa kể Tạ Thiên Lan còn nói: "Đợi cơ thể các ngươi khôi phục, ta sẽ rời đi."

Đúng là tốt bụng.

Cơ thể Sở Mộ Vân yếu ớt, Quân Mặc lại bị thương nặng. Nếu Tạ Thiên Lan thật sự rời đi thì họ sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, sơ ý cái là phải bỏ mạng lại.

Cứu mạng đã là ơn lớn, còn đi theo bảo vệ như vậy, Sở Mộ Vân đương nhiên vô cùng biết ơn và tin tưởng Tạ Thiên Lan.

Bởi vì thương thế của Quân Mặc nên bọn họ tìm một nơi để nghỉ ngơi, muốn để y hồi phục trước.

Sở Mộ Vân có rất nhiều thuốc trong túi Càn Khôn, nhưng tình trạng Quân Mặc đặc biệt. Lông vũ của Ám Dạ xâm nhập vào cơ thể sẽ gây ảnh hưởng rất lớn với người tu luyện. Hắn cần một ít thuốc ngưng đọng tinh nguyên, mà thứ này chỉ dùng khi đột phá cảnh giới. Vì vậy hắn không mang theo.

Tu vi của Tạ Thiên Lan không cần đến thứ này, đương nhiên cũng không có.

Cho nên chỉ có thể tự luyện chế.

Sở Mộ Vân suy nghĩ một hồi, không kiêng dè mà nhờ Tạ Thiên Lan trông chừng Quân Mặc. Hắn thì đi tìm dược liệu.

Đương nhiên hắn cũng không đi xa khỏi phạm vi che chở của Tạ Thiên Lan.

Cũng may đều là dược liệu thường thấy. Cỏ cây trong bí cảnh còn nhiều hơn bên ngoài, không mất bao lâu đã có thể hái được.

Sở Mộ Vân mở lò luyện đan, Tạ Thiên Lan thấy vậy có hơi bất ngờ: "A Vân là luyện đan sư sao?"

Sở Mộ Vân nói: "Biết chút da lông, không thể gọi là tinh thông."

Tạ Thiên Lan nhìn thủ pháp thì biết hắn không nói dối. Kiến thức thì biết không ít, nhưng từ thao tác thực tế có thể nhìn ra trình độ cao thấp.

Ngàn năm nay, y để khiến Thẩm Vân sống lại mà tìm đến vô số luyện đan sư. Cho dù trước kia y không biết gì thì bây giờ cũng trở nên thành thạo.

Sở Mộ Vân tốn rất nhiều công sức mới luyện ra đan dược. Tuy nhiên chất lượng vẫn chưa tốt lắm, hắn không khỏi cười khổ: "Nếu A Mặc luyện đan thì chất lượng ít nhất phải trên cấp ba."

Tạ Thiên Lan nói: "Sao? Quân Mặc biết luyện đan?" Y thật sự không biết tới chuyện này.

Khi Sở Mộ Vân nhắc tới Quân Mặc thì vẻ mặt lập tức thay đổi. Giống như khi yêu một người thì luôn cảm thấy người đó là tốt nhất trên đời, đặc biệt là rất muốn khoe người yêu mình tài giỏi như thế nào hơn là tán thưởng bản thân.

Sở Mộ Vân nói: "Thiên phú của y rất cao. Được gà mờ như ta chỉ dạy nhưng y lại tiến bộ rất nhanh. Hầu như đều là do y tự học thành tài."

Tạ Thiên Lan không quan tâm đến những gì hắn nói, chỉ cảm thấy chua chát.

Người có khuôn mặt này lại đi yêu người khác, vẫn sẽ ảnh hưởng đến y.

Đặc biệt... là y từng là "thế thân" trong nhiều năm. Cảm giác này như thế nào, người chưa từng trải qua không hiểu được.

Sở Mộ Vân không nhận ra, hắn nói xong mới thấy hổ thẹn: "Ta nói nhiều rồi" Hắn thích nói nhưng đối phương chưa chắc đã thích nghe.

Tạ Thiên Lan mỉm cười: "Tình cảm của ngươi và Quân Mặc tốt thật đấy."

Sở Mộ Vân cũng cười theo, không cần nhiều lời cũng thấy được tình ý thể hiện trên mặt hắn.

Nghỉ ngơi suốt một ngày, Sở Mộ Vân mệt nhọc, không ngừng chăm sóc Quân Mặc. Qua đêm trăng tròn, tu vi của hắn từ từ khôi phục, trạng thái còn tốt hơn trước kia.

Sắc trời sẩm tối, bọn họ dựng lều nghỉ ngơi. Sở Mộ Vân đương nhiên ngủ chung với Quân Mặc, thứ nhất là vì hai người không che giấu quan hệ, thứ hai là để chăm sóc người bị thương.

Đêm khuya tĩnh lặng, Sở Mộ Vân chợt nghe thấy tiếng đàn, âm thanh triền miên như lời thì thầm của tình nhân, quanh quẩn khắp không gian, rồi lại như xoay quanh trái tim hắn.

Sở Mộ Vân ra khỏi lều nhìn ra xa, trái tim đột nhiên run rẩy.

Sâu trong bóng tối, ánh sáng kia càng thêm chói mắt.

Sở Mộ Vân chậm rãi đến gần, thấy được hồng y diễm lệ ẩn hiện trong sương mù. Tiếng đàn trầm bổng, dường như âm thanh phát ra không phải là nốt nhạc đơn thuần mà là nỗi nhớ nhưng dài đằng đẵng, sự bi thương không cam lòng, nỗi cố chấp không chịu buông bỏ.

Sở Mộ Vân ngây người nhìn. Hắn không bất ngờ bởi tiếng đàn mà là khiếp sợ với những đốm sáng như sao rơi đầy trời.

- Mộng thú.

Continue Reading

You'll Also Like

3.3M 319K 111
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức...
129K 11.6K 126
Tác phẩm: Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét Tác Giả: Nhật Mộ Vi An Nguồn: Truyenhd Ngày cập nhật: 24/02/2024 Ngày hoàn thành:... Tình trạng raw: Hoàn Th...
349K 27.8K 50
Nguồn QT: RubyRuan_69 Thể Loại: Bách hợp, Hệ thống, Nữ phụ, 1x1, Hiện đại, Ngọt văn.
46.3K 6.1K 64
Tên gốc: 万人嫌他不干了 Tác giả: 西山鱼 Thể loại: Nguyên sang, Hiện đại, HE, Trọng sinh, Song khiết, Hào môn thế gia, Cường cường, Chủ thụ, 1v1, Thật giả thiếu...