[EDIT] - Gả cho tội thần

By weiyu0509

1.3M 96.5K 4.1K

Tác giả: Cốt Sinh Mễ Tên gốc: Tội thần chi thê Số chương: 194 chương (183 + 11 PN) Tình trạng edit: Đã hoàn t... More

Văn án
Chương 1~
Chương 2~
Chương 3~
Chương 4~
Chương 5~
Chương 6~
Chương 7~
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51:
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184: PN1: Tiểu ma tinh or tiểu tiên nữ?
Chương 185: PN2: Bàn về mức độ cưng chiều nhi nữ
Chương 186: PN3: Dạy con (thượng)
Chương 187: PN4: Dạy con (Hạ)
Chương 188: PN5: Khương Dương thăng quan
Chương 189: PN6: Tổ chức xem mặt tập thể
Chương 190: PN7
Chương 191: PN8: Lương duyên trời định của Tiêu Thế Nam ( thượng)
Chương 192: PN9: Nhân duyên trời định của Tiêu Thế Nam (trung)
Chương 193: PN10: Nhân duyên trời định của Tiêu Thế Nam (hạ)
Chương 194: PN11 Toàn văn hoàn
Thông báo kết truyện 🐳🐳🐳

Chương 55

7.6K 544 23
By weiyu0509

Khương Đào ban đầu thấy hành vi hắn càn rỡ thì có chút hoảng sợ, thấy rõ chi tiết khuôn mặt người nọ, nàng mới nhấp môi nở nụ cười, cũng không tránh né.

Thiếu niên trước mặt có làn da trắng như trứng gà, lông mi nhỏ dài, cổ họng cũng không có hầu kết. Đây nào phải công tử, rõ ràng là cô nương nha!

“Như nhi, không được hồ nháo!”. Vệ phu nhân khẽ quát, áy náy nói với Khương Đào: “Tiểu nữ thất lễ, mong ngươi đừng trách”.

Khương Đào lắc đầu cười cười, nói sẽ không.

Vệ Như nghịch ngợm mà chớp chớp mắt với Khương Đào, nói: “Tiểu nương tử này không chỉ mỹ mạo mà còn thông tuệ như vậy. Liếc mắt liền phát hiện ta là nữ tử sao?”.

“Có lẽ là bởi vì hàng năm làm thêu thùa, yêu cầu quan sát chi tiết nhiều nên nhãn lực tốt hơn người thường một chút thôi”.

Nhìn thấy mẫu tử các nàng có chuyện muốn nói, Khương Đào rất thức thời đứng lên, nói chính mình quay về làm việc.

Vệ Như ngồi xuống bên người Vệ phu nhân, lôi kéo ống tay áo nàng làm nũng, “Nương, con buồn chết mất, con rất thích tiểu nương tử này, sau này để nàng chơi với con được không?”.

“Ta đã dung túng con thay nam trang ra ngoài chơi cả một buổi sáng rồi sao còn buồn? Cô nương lớn như vậy sao lại cứ giống như hài tử thế?”. Vệ phu nhân vừa nói nàng, vừa tự suy tính. Trước mặt không biết có thành hay không, nếu là có thể, đương nhiên là nữ nhi cùng Khương Đào càng hòa hợp càng tốt, cho nên bà nói, “A Đào còn phải thêu quần áo cho chúng ta, nếu con thực sự thích nàng, liền ở bên cạnh nàng là được nhưng không được quấy rầy nàng có biết không?”.

Vệ Như nói đã biết, không lâu sau, nàng đổi lại y phục hàng ngày, tùy tiện ăn một chút rồi đi tìm Khương Đào.

Kỳ thật Vệ Như nghe được Vệ phu nhân bảo nàng ở cạnh Khương Đào khi nàng thêu thùa, cũng cảm thấy không quá hứng thú. Nàng thật sự không quá thích mấy thứ cầm kỳ thi họa và nữ hồng mấy thứ như vậy. Nhưng chịu thôi, ai bảo nàng là phận nữ nhi chứ, sinh hoạt hằng ngày cũng không tách rời mấy thứ này được.

Cả nhà bọn họ rời về tiểu thành này được mấy tháng, nàng xin nương nàng nói muốn được ra ngoài nhìn xem, từ năm trước tới cuối năm nay, cũng có thời gian ra ngoài đi dạo.

Hơn nữa, nói là đi dạo nhưng sau nàng còn có một đống nha hoàn bà tử, chỉ lên phố ngồi tửu lâu một chút, xong lại đi nghe kể truyện, đi dạo cửa hàng rồi mới về nhà, thật sự không thú vị chút nào.

Tuy vậy khó có được trong nhà có người sống, hơn nữa còn là bản địa, so với chính mình chỉ có thể đọc sách luyện chữ đỡ buồn hơn nhiều. Cho nên nàng tới tìm Khương Đào.

Khương Đào ngồi ở chỗ có ánh sáng hướng tới, làn da trắng nõn như mảnh sứ trắng vậy, chiếc cổ hơi cong như được tỉ mỉ vẽ ra vậy, ngay cả là nữ như Vệ Như cũng nhìn tới ngây người.

Chờ tới khi phục hồi tinh thần, Vệ Như dịch ghế tới gần Khương Đào, bắt chuyện với nàng: “Mẹ ta nói tìm được một tú nương khá tốt từ chỗ quan huyện phu nhân, ta còn nghĩ rằng cũng là phụ nhân như trước đó nhưng không nghĩ tới ngươi trẻ tuổi như vậy? Ta mười bốn tuổi, ngươi hắn là không lớn hơn ta bao nhiêu đi?”.

Động tác của Khương Đào cũng không có ngừng, vừa đáp: “Ta vừa tròn mười sáu, đúng là không lớn hơn tiểu thư bao nhiêu”.

“Ngươi không phải nha hoàn nhà ta, không cần xưng hô tiểu thư với ta, cứ nói “ngươi” – “ta” là được, tùy ỳ một chút thì tốt rồi”. Vệ Như chống cằm sau lại nói: “Ta thấy ngươi búi tóc phụ nhân là đã lấy chồng?".

Khương Đào cũng trả lời nàng, Vệ Như thấy lúc nàng nói chuyện bên má như ẩn như hiện có lúm đồng tiền, ngữ khí cũng nhẹ nhàng chậm rãi, khiến người ta cũng rất thoải mái, không khỏi thở dài, “Đáng tiếc ta không phải nam nhi, bằng không khẳng định không tới lượt phu quân hiện tại của ngươi”.

Khương Đào nghe xong nhịn không được cười rộ lên.

Đời trước nàng không đi giao tế qua với nhà ai nhưng cũng gặp qua một ít tiểu thư cành vàng lá ngọc, đều có chút ngạo khí, có thể bình dị gần gũi, tâm tính như hài tử giống Vệ Như, nàng thật sự lần đầu mới thấy.

Hơn nữa nàng cũng ở chung với rất nhiều hài tử, cũng không thấy nàng phiền chán, chốc chốc lại đáp lời của nàng ấy.

Sau vẫn là Nhã Tình nhìn không được, khuyên nhủ: “Tiểu thư, nếu là ngày thường thì được nhưng Khương tú nương đang vội thêu y phục cho thái thái và ngài. Thời gian đã không kịp, ngài còn trì hoãn nàng ấy nữa thì sợ là không xong được mất”.

“Không kịp thì không kịp thôi, để ta nói ấy, suy nghĩ của nương ta là không thể nào. Người ta dựa vào cái gì mà nhận ta chứ?”. Vệ Như bĩu môi, không cho là đúng, chống cằm nhìn Khương Đào thêu thùa trong chốc lát, sau nàng lại nghĩ tới cái gì, lập tức đứng lên, áy náy nói với Khương Đào: “Thật sự xin lỗi, ta lâu rồi mới thấy có bạn, quá mức hiếu kỳ nên hơi lỗ mãng, vậy không quấy rầy ngươi nữa”.

Nhã Tình nhắc không sai, nương nàng rất để ý tới việc bái phỏng Tô đại gia. Nếu làm chậm trễ việc này, nương nàng nhiều nhất chỉ nói nàng vài câu, người gánh vác trách nhiệm hẳn là nương tử mỹ mạo này. Không có lý nào bởi vì nàng muốn chơi đùa mà khiến người khác chịu phạt nên Vệ Như nói xong liền nhanh chóng rời đi.

Khương Đào thực ra cũng không bị quấy rầy nhiều lắm, chỉ là thanh tĩnh một chút càng có lợi hơn cho việc tập trung thôi.

Buổi chiều chớp mắt đã trôi qua, chờ tới khi đường phố đã lên đèn, Khương Đào mới hạ kim chỉ, cáo từ với Vệ phu nhân.

Ra khỏi Vệ trạch, Khương Đào thấy Thẩm Thời Ân đã sớm chờ ở giao lộ.

Thẩm Thời Ân bình thường không cười, thấy nàng mặt mày liền giãn ra, cong cong môi.

Khương Đào cũng cười theo, nhẹ bước tới chỗ hắn, nói: “Sao còn tới đón ta? Hơn nữa, chàng chờ có lâu không? Chàng có thể tới nói với người gác cổng là tới tìm ta, sau đó tới chỗ gác cổng chờ cũng được mà”.

Thẩm Thời Ân cười cười nói: “Chỉ là đứng mà thôi, không mệt lắm đâu”. Hắn cũng đề cập tới chuyện sao lại cố ý đứng chờ xa như vậy, chỉ hỏi nàng, “Bận cả một ngày có mệt lắm không? Muốn ta cõng nàng về không?”.

Khương Đào vội cười, lắc đầu nói: “Ta cũng chỉ là thêu thùa may vá, cũng không có dùng sức làm gì. Mệt cũng có một chút, chỉ là mắt với cổ có hơi không mỏi mà thôi”. Nói xong nàng không nhịn được lấy tay xoa mắt. Trước đó, lúc nàng gấp rút thêu bàn bình cũng không có mệt như vậy.

“Đừng xoa”. Thẩm Thời Ân giữ chặt tay nàng, “Xoa mắt sẽ khiến mắt đỏ lên, trở về ta chườm khăn nóng cho nàng”.

Khương Đào cười nói được, nắm lấy bàn tay to thô ráp nhưng ấm áp ấy của hắn trở về nhà. 

Thời điểm Khương Đào tới cửa nhà mới nhớ ra: “Ta còn chưa đi đón A Dương và A Lâm tan học”.

Đúng lúc đó Khương Dương bưng đồ ăn ra từ nhà bếp: “Đệ lớn như vậy rồi nào cần tỷ đi đón. Nhà mình cách trường cũng không xa, đệ mang A Lâm cùng về là được”.

Khương Đào ngửi mùi đồ ăn cũng thấy đói bụng, tuy vậy người mệt cũng không muốn ăn, tùy tiện ăn hai miếng cơm, nói muốn nghỉ một lát, bọn họ ăn xong cứ để bát đó, nàng dậy nàng sẽ rửa.

Mấy người kia đương nhiên không cho nàng rửa bát, ăn xong liền thu dọn bát đũa.

Mà Khương Đào nằm xuống chưa lâu thì người cũng mơ hồ, nàng cảm giác có người chườm khăn nóng cho nàng, sau lại có đôi bàn tay chậm rãi xoa vai cho nàng, còn có một đôi tay nhỏ nhỏ đấm chân cho nàng….

Nàng thoải mái muốn thở một hơi, còn nghe được giọng Tiêu Thế Nam nói nhỏ: “Nước đệ đã đun xong rồi, có cần gọi tẩu tử dậy tắm một lúc rồi ngủ tiếp không?”.

Khương Dương cũng nhỏ giọng như vậy đáp: “Tỷ ấy trước còn bận tới quên ăn quên ngủ. Hiện tại còn biết ăn cơm biết đi ngủ, cứ để cho tỷ ấy nghỉ đi. Buổi tối ta còn làm bài tập, thỉnh thoảng sẽ đi canh lửa, cứ đun nước cho tỷ ấy, tùy thời tỷ ấy tỉnh đều có thể đi tắm được”.

Khương Đào giật giật môi định nói không cần phiền mọi người như vậy nhưng rốt cuộc là lời còn chưa ra khỏi miệng nàng đã ngủ mất rồi.

Một đêm mộng đẹp, hôm sau nàng không còn thấy mệt nữa, ngay cả cổ là chỗ mỏi nhất khi thêu cũng không còn đau nữa, cũng không biết đêm qua Thẩm Thời Ân xoa cho nàng bao lâu.

Biết được nàng tỉnh, Thẩm Thời Ân bưng nước ấm tới, nói: “Hôm nay ta và Tiểu Nam phải quay về mỏ đá rồi, buổi tối có thể không kịp đi đón nàng. Trước khi trời tối nàng nhớ về nhà có biết không?”.

Khương Đào nhịn không được cười: “Ta cũng không phải là tiểu hài tử,  hơn nữa từ Vệ trạch về nhà cũng chỉ mất hơn mười lăm phút, đi một lát là về tới nơi”.

Nàng rửa mặt xong, Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam đã đi rồi, Khương Đào nói muốn đưa Khương Dương và Khương Lâm đi học.

Khương Dương không chịu để nàng đưa đi, chỉ nói: “Tỷ tới Vệ gia chỉ mất mười lăm phút, nếu còn đưa bọn đệ đi học cũng phải mất hơn nửa canh giờ mới tới. Hôm qua tỷ vừa dính gối cái liền ngủ, hôm nay tỷ cứ ở nhà tắm rửa đi đã rồi hẵng ra ngoài”. Nói lại hạ giọng, “Đằng nào cũng mới thành hôn, đừng để cho tỷ phu ghét bỏ, tỷ biết chưa?”.

Khương Đào buồn cười mà nhìn tiểu quản gia này, bất đắc dĩ nói đã biết.

Chờ hai tiểu tử kia ra khỏi cửa, Khương Đào liền đi vào nhà bếp.

Lu nước và bàn dài trong nhà bếp đều đã được dịch về một bên, để chừa chỗ cho một thùng gỗ bên trong.

Trong thùng gỗ còn có hơi ẩm, hiển nhiên là vừa dùng trước đó chưa lâu. Bếp cũng đang đun nước, bên cạnh còn có một lu nước lạnh, rất tiện tắm rửa.

Khương Đào thư thái ngâm mình mười lăm phút, đổi một bộ quần áo mới rồi mới đi làm.

Cứ bận như vậy năm ngày, Khương Đào rốt cuộc cũng thêu xong y phục của Vệ phu nhân và Vệ Như.

Vệ Như đúng là rất thích nói chuyện phiếm với nàng nhưng cũng không quấy rầy nàng quá nhiều, chỉ lúc ăn cơm trưa xong mới nói với nàng chốc lát.

Khương Đào nghĩ chính mình năm ngày có thể làm xong việc mà tú nương bình thường phải nửa tháng mới xong, kế tiếp chắc hẳn là không có việc gì.

Vệ phu nhân cũng là nói như vậy, còn nói: “Mấy ngày nay sắc mặt ngươi trắng bệch ra, lòng ta cũng rất lo lắng nên cho người nghỉ một tuần”.

Một tuần nhưng là mười ngày, Khương Đào cong cong môi, đứng dậy nói lời cảm tạ.

Tuy vậy Vệ phu nhân còn nói: “Ngày mai ta muốn ra ngoài bái phỏng, ngươi đi theo chúng ta có được không? Nhiều nhất chỉ hết nửa ngày, sau khi xong người có thể trực tiếp về nhà nghỉ ngơi”.

Sếp cũng đã đáp ứng cho nghỉ mười ngày, cũng chỉ là ra ngoài một chuyến, cũng không có chuyện gì khiến người khác mệt mỏi. Khương Đào tuy thấy kỳ lạ vì sao Vệ phu nhân phải mang nàng theo nhưng đó là việc tư của sếp, nàng coi như là đi công tác cùng thôi, cũng không có hỏi nhiều liền đồng ý.

Lúc Vệ phu nhân tới Sở gia, Tô Như Thị cũng vừa mới dậy.

Nha hoàn cũng hoàn toàn không biết Vệ phu nhân, chỉ cầm bái thiếp đưa cho Tô Như Thị, không vui nói: “Những người này sao lại đều như vậy chứ? Đã nói với bên ngoài là ngài tới đây giải sầu, bái thiếp cứ ngày nào cũng được đưa tới. Hôm nay nếu  chúng ta nhận, sẽ còn thu được hẳn một rổ”.

Tô Như Thị thấy thân phận của Vệ phu nhân liền đoán được, những người khác tuy không nhạy bén như Vệ phu nhân nhưng công sức mấy ngày trước của bọn họ cũng đủ phản ánh được, bởi vậy năm ngày này, người gác cổng của biệt viện đã thu được một sọt bái thiếp.

Tô Nhu Thị nhận bái thiếp, đối với Vệ gia đã từng đứng ở đỉnh cao cũng có chút ấn tượng. Tuy vậy bà đã không màng thế sự nhiều năm, cũng không để bụng có khả năng đắc tội với những nhà có căn cơ như này.

Bà buông bái thiếp, quay đầu hỏi nha hoàn; “Tiểu Vinh đâu? Sao sáng rồi lại không thấy hắn?”.

“Thiếu gia… Ngài ấy….” Nha hoàn cắn môi không đáp.

Tô Như Thị kiên nhẫn chờ nàng trả lời, nha hoàn kia không còn cách nào đành nói: “Thiêu gia nói là đi tìm tú nương kia tới, không lý nào mặt chưa gặp cũng không thèm tới như vậy. Cho nên ngài ấy sớm đã cùng Niên chưởng quầy đi tìm nhà tú nương kia, nói là có trói lại cũng phải đem người tới”.

“Tiểu tử này”. Tô Như Thị bất đắc dĩ cười cười.

Bà biết Sở Hạc Vinh cũng là có ý tốt, cứ nhìn hắn không biết bà tới để làm gì mà cũng đến là biết, cũng là thật tâm suy tính thay cho bà.

Ở chỗ này năm ngày, Tô Như Thị nhiều lần cũng muốn gọi tú nương kia tới. Nhưng tìm tới rồi thì sao? Một người sống ở nơi này, là người đã có phu quân, sao sẽ là đồ đệ số khổ kia của bà chứ? Chỉ là bà muốn đánh vỡ cái niệm tưởng cuối cùng của mình thôi.

Nếu Sở Hạc Vinh đi tìm tú nương kia, vậy gặp một lần đi. Tô Như Thị nghĩ, nếu là không đánh tan cái chấp niệm này, nửa đời sau bà sao có thể sống được yên ổn? Chỉ cần nghĩ tới có khả năng đồ đệ không chết, có khả năng đang ở nơi nào đó trên thế gian này chịu khổ, bà ăn không ngon, đêm ngủ không yên, trong lòng cứ như bị xẻ ra làm hai nửa, máu chảy đầm đìa bị đặt ở trên ngọn lửa.

Cho nên Tô Như Thị thở dài, nói với nha hoàn: “Để mọi người nghỉ ngơi đi, chờ Tiểu Vinh trở về chúng ta sẽ xuất phát”. Nói xong ánh mắt bà dừng trên tấm bái thiếp, “Cho mời Vệ phu nhân vào đây đi, cũng là một đoạn duyên phận”.

Sở Hạc Vinh đi tìm tú nương kia, trong lòng bà thấp thỏm không yên, nếu có khách tới, vậy cứ gặp một lần. Bận một lúc cũng tốt, đỡ khỏi cả ngày suy nghĩ miên man. 

Chút tâm hự của edit: giai đoạn này đang là giai đoạn cái gì mình cũng biết nhưng tác giả cứ ngâm nước ở đấy không chịu vô trọng tâm. À mà đây chưa phải bất ngờ đâu đấy, đã nói cuối tuần là cuối tuần nha. Chỉ là tui chia chương truyện thành mấy file, 60 chương 1 file nên định đăng nốt 10 cuối cho hết file này, mai đăng nốt 5 chương nhé. Cảm ơn mọi người!

Continue Reading

You'll Also Like

2.6K 78 48
Tác giả: Mộ Thất Đoá Nhi Số chương: 88 Chương+ 3 Phiên Ngoại
168K 11K 24
Tên chính: Cây si rồ được thương thầm đi cua bé vợ mình thầm thương / 一篇双向暗恋钓老婆疯批文 Hán Việt: Một thiên song hướng yêu thầm câu lão bà điên phê văn Tá...
271K 8.3K 107
Tác giả: Nhất Tiểu Bình Cái Thể loại: cổ đại, xuyên không, cung đấu, sủng, ngọt, điền văn, sạch, HE. Số chương: 106 chương (hoàn) Editor: Mạc Thiên...
656K 38.1K 97
SINH ĐƯỢC NGƯỜI THỪA KẾ HÀO MÔN, TÔI HUÊNH HOANG TÁC GIẢ: QUẤT TỬ CHÂU Tình trạng: Hoàn thành Mới nhất: Chương 95 phiên ngoại Thể loại: Nguyên sang...