[DROP] Sinh mệnh của anh thuộ...

ndmot99 által

1K 181 9

Tên truyện: Sinh mệnh của anh thuộc về em (我的生命属于你) Tác giả: Thương Thái Vi (商采薇) Edit + Design: Ndmot99 🐬🐬... Több

Quyển 1 - Chương 1
Quyển 1 - Chương 2
Quyển 1 - Chương 3
Quyển 1 - Chương 4
Quyển 1 - Chương 5
Quyển 1 - Chương 6
Quyển 2 - Chương 1
Quyển 2 - Chương 2 (tiếp theo)
Quyển 2 - Chương 3
Quyển 2 - Chương 3 (tiếp theo)

Quyển 2 - Chương 2

51 9 1
ndmot99 által

Câu chuyện của mấy ngày đều được ghi lại trong một cuốn vở. Điều tôi nhớ đều là giọng nói bí ẩn nhất của mình. Tôi đứng từ xa, nói tất cả, mà em hình như đều nghe hết. Em không dùng tai để nghe, mà dùng tìm để cảm nhận. Không gian rộng mênh mông của em cất chứa nó, nó liền thuộc về em. Đời này, ngoại trừ em, không ai có thể thấy nó, cũng không ai có thể hiểu nó có ý nghĩa gì.

Có một trái tim khác sẵn sàng lắng nghe đã đủ lắm rồi. Đối với tôi, "tri kỉ" đã từng là thứ quá xa xỉ. Trái tim tôi quá đặc biệt, nó đã chịu quá nhiều đau khổ, cay đắng, trải qua quá nhiều tra tấn và tổn thương, nó đã kiên cường đến mức không hợp với mọi người. Vì thế, nó bắt đầu không được thấu hiểu, mà tôi, bắt đầu quen với cô độc. Tôi từng bi quan cho rằng bản thân sẽ tiếp tục cô độc như thế, mãi đến ngày gặp em.

Còn nhớ buổi hoàng hôn đó không? Mùa hè hôm ấy, buổi hoàng hôn mỹ lệ mang theo chút thương cảm?

Ánh nắng trời chiều như ngọn lửa thiêu đốt che lấp nửa bầu trời, không khí bốn phía vô cùng trong lành, giống như vừa được thanh lọc. Nơi xa truyền tới tiếng Saxophone, tuyệt đẹp mà thê lương. Tôi đứng dưới gốc ngô đồng, bị sự cô độc và buồn khổ không thể trút bỏ bao quanh. Mà trong tâm trạng cô độc đó còn có một sự mệt mỏi đến từ sâu trong tâm hồn mệt mỏi. Tôi lặng yên đứng dưới gốc ngô đồng hồi lâu, mãi đến khi một cơn gió lạnh lẽo thổi tới, tôi mới ngẩng đầu.

Tôi nhìn thấy em, một cô gái mang theo ánh chiều ta hoàng hôn từng bước đi về phía tôi.

Đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ hình ảnh của em khi đó. Em mặc một chiếc váy màu tím nhạt, tóc dài buông xõa, tay cầm một chiếc khăn màu tim. Em rất đẹp, vẻ đẹp này không thể dùng hai chữ "xinh đẹp" để miêu tả. Trong thành phố ồn ào cãi cọ rất bắt gặp vẻ đẹp cổ điên như em, thanh nhã, phiêu dật. Có điều, hấp dẫn tôi nhất vẫn là đôi mắt của em. Mắt em rất lớn, rất đen, rất sâu sắc, chỉ nhìn cũng có thể cảm nhận bên trong che giấu quá nhiều thứ. Nhưng sâu bên trong có một tia sáng, ánh sáng không thể bị bóng đen bao trùm. Nó kích thích nơi nào đó trong người tôi, cảm giác kỳ diệu ấy lần đầu khiến trái tim tôi đập loạn nhịp. Hơn nữa tôi phát hiện, từ em tôi nhìn thấy chính mình.

Chúng ta lặng lẽ nhìn nhau một lúc, giống như đang cân nhắc điều gì, sau đó, em lên tiếng, dùng tiếng chuẩn phổ thông để nói: "Anh không phải sinh viên, một người trẻ như anh không thể có đôi mắt như vậy."

Tôi giật mình, giật mình với khả năng quan sát nhạy bén của em: "Em cũng không phải sinh viên." Tôi đáp lại, "Cho dù em có gương mặt thanh thuần đến không thể tưởng tượng được."

Lập tức, chúng tôi đều cười, cười chua xót.

"Tại sao anh lại tới nơi này?" Em thẳng thắn hỏi, "Nghe giọng nói, anh thậm chí không thuộc về thành phố này."

"Trốn tránh." Tôi trả lời một câu đơn giản, trước mắt xẹt qua hình ảnh thành phố bị tôi vứt bỏ, cảm giác mệt mỏi liền trở về.

Em nhìn tôi, suy nghĩ sâu xa: "Anh không nên trốn tránh, anh không trốn tránh, có lẽ sẽ đối diện với những điều đẹp hơn."

Không có chữ nào có thể hình dung tâm trạng kinh ngạc và chấn động của tôi lúc đó. Đã quen không được ai thấu hiểu, lần đầu đối diện "một chữ nói toạc ra", tôi nhất thời chật vật không biết làm thế nào. "Sao em biết?" Tôi hỏi, hoàn toàn là phản xạ có điều kiện.

Em cười, nụ cười như gió xuân có thể hòa tan băng tuyết: "Anh có gương mặt cá tính. Gương mặt này không già nhưng đường cong cương nghị cùng góc cạnh tang thương chắc chắn là kiệt tác của sự từng trải. Đôi mắt của anh cho dù trưởng thành nhưng vẫn trong suốt, giống như sương gió vẫn có thể đứng thẳng trên vực tuyết cao nguyên, sâu sắc mà thanh triệt, còn lúc nào cũng tràn ngập sức sống. Tôi đoán, người có đủ dũng khí và nghị lực mới có thể giữ được trái tim của chính mình sau khi vượt qua khó khăn gian khổ, luôn luôn hướng về phía trước. Con người như vậy, sao có thể trốn tránh sự thật?"

Tôi cắn môi, lòng chua xót. Chưa từng có ai nhìn thấy những điều này, chưa từng có! "Thời đại thay đổi, có một số nguyên tắc cũng thay đổi." Tôi nói, cố gắng khống chế cảm xúc trong lòng, "Tôi thường phát hiện bản thân đang dần thu nhỏ lại, tôi đứng vững giữa cuộc sống này đã rất có khăn. Bởi vì, ai cũng khuyên tôi hãy thích nghi với nó."

"Nhưng anh không hề thích nghi."

"Làm sao em biết?" Tôi lần nữa buột miệng hỏi.

"Nếu anh thích nghi thì đã không trốn chạy tới nơi này." Giọng của em rất nhẹ, thẳng thắn mà kiên định, "Thích nghi là sự thỏa hiệp, mà anh, không muốn thỏa hiệp."

Tôi hít một hơi thật sâu, chua xót lan rộng khắp trái tim, cảm giác mê man và chấn động này ngày càng mãnh liệt. Em là ai? Một cô gái quen biết chưa được năm phút, lại có thể hiểu tôi hơn bất kỳ ai!

"Nhưng tôi mệt, mệt rồi." Tôi nhìn em, không biết vì sao bản thân có thể nói ra suy nghĩ cất giấu sâu trong lòng, "Công cuộc đấu tranh quá gian khổ, đối diện với trào lưu mạnh mẽ, kháng cự khó khăn hơn chán ghét nó rất nhiều."

"Nhưng chúng ta vẫn muốn kháng cự." Em nói, giọng nói kiên định, ánh mắt cố chấp, "Chúng ta không có lựa chọn nào khác, bởi vì người chán ghét mà không kháng cự không có khả năng đứng vững, dù sớm hay muộn cũng hùa theo làm bậy."

"Nếu tôi không có sức lực đánh bại chúng thì sao?" Tôi hỏi, đôi mắt nhìn em chằm chằm.

"Vậy thì thoát ra." Em lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt vẫn vững vàng, "Thoát ra cũng là một cách kháng cự và giữ vững, có điều cần dũng khí rất lớn."

Một loại cảm xúc rất lạ như thủy triều ập tới, trong nháy mắt bao trùm trái tim tôi. Không ai biết, để bảo vệ lập trường của mình tốn bao nhiêu tinh lực, bao nhiêu mẫn cảm, bao nhiêu dũng khí; càng không có ai biết, lập trường này chiếm bao nhiêu trọng lượng trong lòng tôi, cho dù đánh mất tất cả, tôi cũng không thể từ bỏ lập trường này. Ngay lúc hoài nghi, hiểu lầm cùng phỉ báng như u ám che kín cuộc sống của tôi, khi tôi không có được bất cứ sự thấu hiểu hay tán đồng nào, tôi hoàn toàn không ngờ ở một nơi xa xôi này, thế mà lại có một cô gái chỉ trong mấy phút ngắn ngủi nhìn thấu tôi, hiểu tôi.

Có lẽ, chỉ khi cùng cô đơn mới có thể thấu hiểu sự chua xót này.

"Tôi nghĩ," Tôi nó, "Em nhất định đã trải qua vô vàn cực khổ, nếu không, em sẽ không hiểu cảm giác cô độc khi đấu tranh để đứng vững này."

Ánh mắt em lập lòe, nhưng rất nhanh liền biến mất: "Đúng vậy, tôi từng trải qua đau khổ, đau khổ tàn khốc nhất thế gian."

"Chẳng lẽ là ba mẹ đều mất, rời xa quê hương, hay... Phiêu bạc lưu lạc?"

"Đây là những gì anh trải qua, đúng không?" Em cúi đầu, che giấu ánh mắt thâm thúy, "Như vậy, anh đúng là trải qua quá nhiều khổ cực."

Tôi lần nữa chấn động. Trời ạ, chỉ từ một câu nói thuận miệng, sao em có thể nhạy bén nhìn thấu tư tưởng và tình cảm của tôi?

"Đúng vậy, tôi cũng từng trải qua những việc này." Em nói, giọng nói u buồn mà bình tĩnh, "Thậm chí còn tàn khốc hơn những việc này. Ba tôi... Một tiến sĩ năm mươi tuổi từ Anh trở về, không hiểu vì sao lại thành đặc vụ, gián điệp, kẻ phản động, bị đám hồng vệ binh (1) đánh chết, hơn nữa còn chết ngay trước mắt tôi. Khi đó, tôi bị bọn họ cột vào cây cột, miệng bị bịt kín, không thể cử động, cũng không thể nói chuyện, chỉ biết trơ mắt nhìn ba mình bị bọn chúng đánh chết. Tới hiện tại, bên tai tôi vẫn thường xuyên nghe được tiếng ba mình rên rỉ, trước mắt tôi vẫn còn thường xuyên xuất hiện hình ảnh ba mình máu me khắp người..." Em đột nhiên không nói nữa, đến lúc này, con người luôn giữ vẻ bình tĩnh như em mới thoáng để lộ chút cảm xúc.

(1) Hồng vệ binh hay là Vệ binh đỏ là danh xưng dùng để chỉ các thanh thiếu niên Trung Quốc được giáo dục tôn sùng chủ nghĩa Marx-Lenin và tư tưởng Mao Trạch Đông. Trong Cách mạng văn hóa ở Trung Quốc thập niên 1960, lực lượng này được coi là xung kích trong việc đấu tranh, phá bỏ những tập tục hủ lậu trong xã hội, nhưng dần dần lực lượng này đã trở nên quá khích, họ sử dụng bạo lực tra tấn, phá hoại và cướp đoạt tài sản, nhà cửa, bức tử, giết hại những cán bộ, đảng viên, tướng lĩnh và người dân bị họ cho là thiếu tin tưởng hoặc bất đồng chính kiến với Mao Trạch Đông và Đảng Cộng sản Trung Quốc. Nạn nhân của các Hồng vệ binh bao gồm cEmả các lãnh đạo cao cấp trong Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. (Nguồn: Wikipedia)

Trái tim tôi như bị một roi đánh xuống, đau đớn đến không nói thành lời. Tôi nhớ tới cái chết của ba mẹ, bọn họ bệnh chết ngay trước mắt tôi, ngay lúc đó tôi dường như muốn phát điên, nhưng những tên cầm thú kia thế mà dám đánh chết ba em đang sống sờ sờ ngay trước mặt em. Tôi không dám tưởng tượng khi đó em đã chịu bao nhiêu thống khổ. Một loại tra tấn không thể chịu đựng thế mà xảy ra trên người một cô gái như em. Tôi đột nhiên muốn cầm tay em, đặt nó trên ngực mình, dùng linh hồn chịu đủ bi thương để an ủi em. Đúng vậy, trái tim chúng ta đều từng chảy máu, chịu quá nhiều tang thương, chồng chất vết sẹo. Chỉ là vết thương của em còn sâu còn đau hơn tôi.

Cuối cùng, tôi cũng bình tĩnh lại. Cả quá trình chỉ có vài giây. Tôi không thể không thưởng thức và ngưỡng mộ dũng khí của em. Tôi biết đang có một sức lực khống chế em, tôi cũng có, đó chính là cao ngạo và kiên cường nơi đáy lòng.

Olvasás folytatása

You'll Also Like

19.2K 3.4K 23
Fourth Nattawat là một diễn viên và ca sĩ trẻ, em chuyên đóng phim boylove, em có một quản lý đi cùng em từ lúc em khởi nghiệp đến khi em có một lượn...
165K 10.8K 24
Tên chính: Cây si rồ được thương thầm đi cua bé vợ mình thầm thương / 一篇双向暗恋钓老婆疯批文 Hán Việt: Một thiên song hướng yêu thầm câu lão bà điên phê văn Tá...
86.3K 7.1K 41
--- Tóm tắt: Phạm Anh Vy đem lòng yêu thầm Trần Vũ Nhật Minh hơn 7 năm trời, một chàng trai ấm áp hệt như ánh dương rực rỡ. Nhưng trong suốt những nă...
1.3M 26.5K 76
Tên truyện: 热夏 Tác giả: Hạ Đa Bố Lí Ngang Tình trạng raw: Hoàn Số chương: 120 chương + 3 phiên ngoại Editor: Amel Cv: Nguồn: Vespertine và May Thể...