[longfic][Kaiyuan] Quản lí...

由 Minkkmin

177K 10.3K 592

更多

Rắc rối xin có mặt
Tôi là quản lí nha !!!
Nhanh lên đi quản lí
Xe đạp, xe đạp!!!
Quản lí đi lạc !?!
Mong ước của phụ huynh
Loạn
Thực hiện MV
Thôi bỏ đi !!
Đêm hỗn loạn
Trả first kiss
Là ghen sao?
Tỏ tình
Trộm
Ăn thật sao?
Lảm nhảm
Điên rồi
Đùa hay thật
Hôn lễ rắc rối - End
Extra. Xung quanh hai đứa trẻ
Extra 2.

Extra 3 - End

7.6K 477 64
由 Minkkmin

4. Cho đồng hồ quay nhanh một chút nha!!! Đến lúc cả hai đã vào cấp ba.

.

.

Khải Nguyên và Tuấn Nguyên không học chung trường. Khải Nguyên thì học tại trường trung học nổi tiếng bậc nhất trong thành phố còn Tuấn Nguyên thì chỉ học tại trường trung học bình thường ở gần nhà. Số là do trong lúc làm bài thi, Tuấn Nguyên đã lơ đễnh không quan sát kĩ đề. Cho đến khi nộp bài liền thấy đề thi có mặt thứ hai. Chuyện hi hữu này khiến Tuấn Nguyên không thể không ray rứt. Tối nào cũng lẩm bẩm hai từ "tập trung". Dù gì thì mọi thứ cũng đã diễn ra rồi. Thôi thì cứ chấp nhận sự thật.

Từ ngày vào cấp ba, Khải Nguyên cũng không thường xuyên ở cạnh Tuấn Nguyên nữa. Không hiểu vì lí do gì mà Tuấn Nguyên cảm thấy anh trai đối với mình ngày càng lạnh nhạt. Có thể là do khác trường, cũng có thể là do lịch học. Nhưng ngay cả khi chạm mặt nhau ngoài đường, Khải Nguyên cũng không thèm nhìn lấy một cái dù Tuấn Nguyên đã gọi đến khan cả cổ. Điều này khiến cho tâm hồn mới lớn của cậu em trai vô cùng đau khổ. Lớn lên trong sự bảo bọc của anh trai, không lúc nào mà anh trai không ở bên cạnh. Vậy mà đùng một cái lại bị anh trai làm mặt lạnh. Nhưng mà Tuấn Nguyên cũng rất kiên cường. Liền quyết định cuộc sống tự lập. Không quan tâm đến Khải Nguyên nữa.

Vương Nguyên nhìn hai tiểu quỷ lạnh nhạt với nhau liền nảy sinh ra lo lắng. Cũng đã nhiều lần hỏi chúng nhưng chúng không hề nói gì.

Mọi việc chính thức bùng nổ vào một buổi chiều mưa lớn. Tuấn Nguyên biết anh trai không luôn quên mang theo dù nên đã cất công mang dù đến tận trường cho Khải Nguyên.

_ Anh à - reo lên khi vừa thấy Khải Nguyên.

Nhưng Khải Nguyên đang đi chung với một nữ sinh. Lại còn rất xinh đẹp nữa. Cả hai đi cạnh nhau trông rất xứng đôi.

_ Em hiểu rồi - Tuấn Nguyên dụi mắt. Không hiểu nước mắt vì sao lại cứ không ngừng tuôn ra. Ngực trái lại không ngừng nhói đau. Đôi môi nhỏ nhắn khẽ cười, nụ cười không toàn vẹn.

.....................

Tuy là đã lớn nhưng tâm hồn của Tuấn Nguyên vẫn như một đứa trẻ. Nên dù cho có quyết định tự lập đi chăng nữa thì khi sức chịu đựng đã đến giới hạn thì vẫn phải tìm ai đó để dựa vào. Và người đó không ai khác chính là hai ba ba thân yêu.

_ Đừng nói là con yêu Khải Nguyên nha - cậu trợn mắt ngay khi nghe con trai út kể về cảm xúc của mình.

.

Rầm

.

Tuấn Khải ngay khi nghe xong câu nói của cậu cũng liền vấp té. Nhưng mà nào có ai để ý tới anh. Té thì tự mà đứng dậy.

_ Con tất nhiên là phải yêu anh rồi - mắt long lanh.

_ Không. Ý ba là tình cảm của con đã trên mức tình anh em rồi - nhăn mặt.

_ Vậy ba có phản đối không - bé con thông minh, bé con hiểu chuyện rất nhanh.

_ Không hề - cậu toét miệng cười. Tình cảm là thứ không thể kiểm soát và cũng không nên cấm cản.

_ Nhưng anh ấy đã có bạn gái rồi - Tuấn Nguyên bắt đầu mếu máo.

Cậu thoáng thấy có người đang lấp ló sau bức tường liền đi đến gần. Chính là Khải Nguyên. Rõ ràng là muốn chạy đến dỗ dành em trai nhưng lại lưỡng lự.

_ Tuấn Nguyên mà không còn khóc ba lập tức đá con ra khỏi nhà - cậu lườm đứa con hiện tại đang run rẩy. Hàn khí từ người cậu tỏa ra khiến anh cũng phải lạnh sống lưng.

Chờ khi hai ba ba đi rồi Khải Nguyên liền rón rén đến gần Tuấn Nguyên. Trên tay cũng không quên cầm một hộp khăn giấy.

_ Bé con đừng khóc nữa - lấy khăn lau nước mắt.

_ Oa... Muốn gì thì anh đi tìm bạn gái của anh đi - khóc lớn hơn.

_ Cái người mà em thấy chỉ là bạn cùng lớp, vì thấy anh không mang theo dù nên mới cho anh đi nhờ một đoạn ra trạm xe buýt - gắt gao giải thích.

_ Vậy tại sao lại thấy em liền không thèm nhìn... hức... hức... tại sao lại lạnh nhạt - nước mắt nước mũi tèm lem.

_ Vì mấy đứa bạn của anh nó cứ muốn làm quen với em. Anh thà mặt lạnh chứ không muốn để chúng nó nghĩ anh quen biết rồi nhờ vả. Anh không muốn bé con của anh lọt vào tay bất cứ ai - Khải Nguyên ôm đứa em hay khóc vào lòng. Cố gắng giải thích cho một xô nước quả là một kì công.

_ Anh nói thật - nhìn Khải Nguyên bằng đôi mắt ngập nước.

_ Thật - gật đầu.

_ Vậy anh có yêu em không - chớp chớp mắt. Tuấn Nguyên kề sát khuôn mặt mình với khuôn mặt của Khải Nguyên.

_ Tất nhiên là có - đỏ mặt trước vẻ đáng yêu của Tuấn Nguyên - Đừng thử thách bản thân anh như vậy - lảm nhảm.

_ Anh nói gì. Ai thử thách anh - hóng hớt.

_ Không... không có gì!!!

Sau ngày hôm đó Khải Nguyên liền chuyển trường. Một mực ở cạnh Tuấn Nguyên với lí do "thiếu hơi sẽ chết".

...............................................

5. Còn bây giờ là lúc hai bé đã tròn hai mươi tuổi!!!

.

.

_ Xin chào mọi người. Hiện tại tôi đang có mặt tại quảng trường thành phố, nơi vừa được tu sửa bởi sinh viên, học sinh của các trường đại học và trung học. Chúng ta có thể thấy niềm hân hoan của những người ở đây. Hãy cùng phỏng vấn một vài bạn trẻ để xem cảm xúc của họ thế nào - cô phóng viên nhìn quanh một vòng, ánh mắt liền dừng lại trước một người có mái tóc nâu, nước da trắng hồng, mặc áo xanh lá rộng cùng chiếc quần jean ôm sát đôi chân mảnh khảnh, đang thoải mái thưởng thức cây kẹo trên tay, trên vai lại còn đeo balô màu hồng. Thoạt nhìn liền nghĩ là học sinh cấp ba.

_ Chào em, chị là phóng viên của đài truyền hình. Em hãy cho mọi người biết em tên gì và đang học trường nào - cô phóng viên nhanh nhẹn đẩy micro về phía người đó.

_ Tôi tên Vương Nguyên. Còn trường nào - cậu tròn mắt - xin lỗi nhưng tôi đã ra trường hơn mười năm rồi - cười và tiếp tục thưởng thức cây kẹo.

Cô phóng viên cứng người. "Không thể, nhất định là không thể". Cô vội vàng giữ cậu lại - Vậy năm nay bạn bao nhiêu tuổi - nuốt nước bọt.

_ Tôi bốn mươi rồi - tiếp tục mân mê cây kẹo - mà quãng trường này được tu sửa rất tốt a ~

Cô phóng viên lần nữa bị sốc, không nói nên lời.

_ Ba à - từ xa, một thanh niên cao lớn, khuôn mặt cực hảo soái, chạy về phía cậu. Riêng cô phóng viên càng nhìn người đó lại càng thấy có nét quen thuộc.

Cậu nhìn thấy người kia, khóe môi liền cong lên thành một nụ cười tuyệt mĩ. Không ngần ngại ném cây kẹo vào đầu thanh niên kia.

_ Vương Khải Nguyên, ba đã bảo con bao nhiêu lần rồi - tay chống hông - ra ngoài phải mặc đồ kín vào - lôi từ trong balô cơ man nào là áo khoác, mũ, khẩu trang,... rồi đẩy tất cả sang Khải Nguyên.

_ Ui - xoa đầu - ba Khải đang tìm ba kìa - Khải Nguyên nhận lấy tất cả mọi thứ cậu đưa cho và mang hết lên người.

_ Kệ đi - cậu phẩy tay. Chỉ mới đi chơi tí mà đã lo đi tìm rồi. Cậu không còn là con nít đâu - sao ba không thấy Tuấn Nguyên - hai đứa này luôn đi cùng nhau mà.

_ Em ấy đang ở studio - tay chỉnh nón.

_ Chúng ta tới đó thôi - cậu vui vẻ nắm tay Khải Nguyên kéo đi. Cậu đang rất thoải mái. Không khí trong lành khiến cậu thật sự rất sảng khoái. Tất nhiên là cậu vẫn còn muốn đi chơi tiếp.

_ Ấy khoan - cô phóng viên sau một lúc ngẩn ngơ liền hấp tấp gọi hai người lại.

_ Có chuyện gì sao - cậu tròn mắt.

_ Người... người... người này chẳng phải là nam thần Vương Khải Nguyên sao - cô lắp bắp.

_ Chính tôi - Khải Nguyên nhoẻn miệng cười. Để lộ ra chiếc răng nanh nhỏ bên phải - như vậy mà cũng có người nhận ra.

Mắt cô phóng viên chuyển thành hình trái tim. Không ngờ lại được gặp thần tượng. Lại còn người tên Tuấn Nguyên nữa, chẳng phải là nhạc công đáng yêu luôn ở phía sau nam thần sao. Hai người đều rất có tài, đều hát hay, đã vậy lại còn là con của nam thần thế hệ trước Vương Tuấn Khải. Hỏi sao cô lại không mê mẫn. Haizz!!! Cơ mà sức chịu đựng của cô có giới hạn. Khải Nguyên vừa cười xong thì cô đã lăn ra đất ngất xỉu.

_ Ơ - Khải Nguyên và cậu há hốc.

_ Thật xin lỗi vì đã làm phiền - người quay phim đi cùng cô liền kéo cô ra nơi khác.

...........

Tại studio, Tuấn Nguyên đang bình thản chỉnh lại những sợi dây đàn ghita. Khuôn mặt đậm chất suy tư, những ngón tay thon dài lướt qua những sợi dây bạc rất nhẹ nhàng.

_ Bé con của anh đây rồi - Khải Nguyên bẹo má em trai đáng yêu của mình.

_ Uầy - chu mỏ - anh đừng nháo.

_ Để anh chỉnh giúp em - Khải Nguyên rón rén chạm tay vào cây đàn. Khi chỉ còn cách cây đàn 5mm liền bị Tuấn Nguyên đánh vào tay đau điếng.

_ Cấm anh đụng vào - Tuấn Nguyên trợn mắt. Khải Nguyên vốn dĩ đã quá nổi tiếng với khả năng làm hỏng nhạc cụ. Tốt nhất là không nên đưa nhạc cụ cho Khải Nguyên.

_ Bé con à - mặt cún - mau cho anh ôm tí nào - vòng tay ôm lấy em trai.

_ Vương mặt dày, mau tránh ra. Em đang rất bận - đẩy người kia. Cơ mà sức em nó yếu lắm, không thể chống lại được.

_ Kẹo ngon đang ở trong tay nhất định không thể không ăn - Khải Nguyên lợi dụng lúc Tuấn Nguyên không để ý liền hôn lên má em trai.

_ Biến thái - xị mặt.

Vương Nguyên ngồi cạnh đó mắt đang giật giật. Tình cảm vượt qua mức anh em của hai tiểu quỷ này làm cậu xốn mắt. Có người lớn ở đây sao chúng nó dám mùi mẫn với nhau như thế. Muốn khiến cậu ganh tị hả. Nhưng mà cậu đã hứa là sẽ không ngăn cản rồi nên cũng phải cố gắng kiềm nén. Cậu cầm chiếc điện thoại, tay không ngừng lướt trên màn hình, ấn vào số của anh.

_ VƯƠNG TUẤN KHẢI - cậu hét lớn vào chiếc điện thoại - em muốn về nhà.

End Extra ~

.................................................................

继续阅读

You'll Also Like

275K 19.7K 74
Tác phẩm: Nghe Nói Thái Hậu Với Thái Hậu Là Thật Sao?! Tác giả: Tửu Tiểu Quỹ Thể loại: Bách hợp, cổ đại, xuyên không, hài hước, hư cấu, quyền mưu, l...
74.5K 3.5K 56
Tên gốc: 囚于永夜 Tác giả: Mạch Hương Kê Ni Nguyên tác: Trường Bội Edit: Cấp Ngã Giang Sơn (Gin) Thể loại: gương vỡ lại lành, ABO, máu chó Tình trạng bản...
12.5K 979 5
Longfic đầu tiên của mình
21.4K 1K 22
_"Không có lửa làm sao có khói?. Vậy không có em anh có thật sự hạnh phúc?."