Chap 25

738 58 10
                                    

*MỘT THÁNG SAU*

Bae Joohyun đang dạo trên phố ở Ý. Nàng ở đây mới một ngày, mai sẽ về lại Hàn Quốc. Buổi tối nơi đây nhộn nhịp lắm, những ánh đèn nhiều màu chiếu sáng cả một vùng. Nàng đi bộ một mình, vì đơn giản tự nhiên muốn một mình thôi. Nàng đang rất tâm trạng, tâm trạng cô đơn, buồn tẻ, nhưng có một chút thú vị và... cả nhớ em nữa. Một tháng không tin tức gì từ em, chị cũng đã từng trải qua rồi, nhưng cứ nghĩ đến phải 4 tháng nữa mới có thể gặp lại... làm chị thấy ngán ngẫm và nao lòng. Tuy đã trải qua những lần xa em mấy tháng trời, nhưng chị vẫn chưa quen được cảm giác nhớ em, đáng ra khi trải qua quá nhiều chuyện giống nhau như vậy, cảm xúc nó sẽ ít đi một chút, từng chút một. Nhưng nỗi nhớ của chị vẫn chưa bao giờ ít lại mỗi khi nghĩ về em. Chị ước... nỗi nhớ em có thể ít đi một chút để chị nhẹ lòng hơn, nhưng không, nó lớn hơn thì có.

*MỘT THÁNG SAU*

Nàng đếm từng ngày để chờ ngày được gặp em. Từng ngày, từng ngày, từng ngày... tháng ngày sẽ được rút ngắn lại, và bây giờ chỉ còn ba tháng nữa thôi. Nàng đặc biệt thoải mái hơn, suy nghĩ tích cực hơn. Ba tháng đâu có dài, nên nàng cứ tưởng tượng như mới gặp em hôm qua đi, rồi em đi, ba tháng sau có thể gặp rồi. Rất nhanh mà!

Thế sao mà... trái tim vẫn nhớ? Vì... nó vẫn khắc sâu thời gian hai tháng rồi không gặp em và sau này thêm tới ba tháng nữa! Nó vẫn xót xa lắm! Nụ cười của em một ngày có hiện lên trong đầu nàng tận hàng ngàn lần đi chăng nữa cũng không xoa dịu được nàng, trái tim này... thật khó tính. Chỉ còn ba tháng nữa thôi mà cũng không chịu được, dằn vặt nàng bằng hình bóng em mãi không thôi.

*MỘT THÁNG SAU*

Kang Seulgi như bị bốc hơi khỏi Trái Đất vậy. Nàng không thể nhìn thấy, không ai nhắc đến em, không tin tức, không điện thoại nhắn tin,... tất cả mọi thứ đều biến mất hoàn toàn. Hỏi sao nàng không lo lắng? Nghĩ đến cảm xúc nó lại dâng trào. Ngoài đây nàng rất vui vẻ, ngoài đây nàng rất tự do, được làm việc vui chơi bạn bè. Còn em, bên trong quân đội có cực khổ? Có lạnh không? Có mệt không? Có bệnh không? Và... có nhớ nàng không? Có thể nói ngày nào nàng cũng hỏi em câu đó, vì nàng sợ tình cảm trong em sẽ phai nhạt theo thời gian. Nàng sợ 'xa mặt cách lòng'. Không gặp nhau nhiều chính là lý do tình cảm bị phai nhạt, từng có nhiều cặp đôi chia tay vì nó. Trước giờ nàng không tin vào yêu xa đâu, yêu xa làm sao có thể khi hai người không gặp mặt thường xuyên, thế nào cũng sẽ có người từ bỏ trước. Nhưng bây giờ thì nàng tin rồi, tin yêu xa vẫn tồn tại, nhân chứng chính là nàng, nàng vẫn ở đây chờ em, vẫn một lòng yêu em không đổi. Vẫn có các chàng trai đến với nàng, nhưng nàng đã có em rồi, nàng không cần thêm ai nữa. Em trong đó có sợ mất chị không? Có sợ chị phản bội em không? Nhưng chị muốn nói với em rằng: Em đừng lo, chị vẫn một lòng với em, một lòng chờ em đến bao lâu cũng được. Muốn nói là vậy mà vẫn không thể nói, em có ở đây đâu chứ?!

*MỘT THÁNG SAU*

Đã từng vì nhớ ai mà khóc chưa?

...

Đúng vậy, nàng đang khóc.

Người ta thường nói nàng có một khuôn mặt lạnh lùng, cứ cho là đúng đi. Nhưng ẩn sâu trong đó là sự yếu đuối không ai ngờ được. Lạnh lùng đâu có nghĩa là mạnh mẽ. Nàng rất vui vẻ yêu đời đó, nhưng đến khi gặp ai kia, trái tim bắt đầu biết đau biết nhớ, từ đó trở nên yếu đuối. Đỉnh điểm là hôm nay đây, lần đầu tiên nàng khóc vì em. Cứ nghĩ đến em suốt ngày, tự hỏi em đang làm gì? Có đang nhớ chị không?... càng nghĩ lại càng nhói, vì... không ai trả lời nàng cả.

Nhớ - Thương - Xa (Seulrene) [Bách Hợp]Wo Geschichten leben. Entdecke jetzt