Chap 3

999 65 2
                                    

*KANG SEULGI*

Kang Seulgi trong bộ quân phục ở trường không quân ở ngoại ô. Ngày đầu tiên sau bốn tháng cô được ra ngoài. Bốn tháng làm việc, học tập trong trường không quân thì cuối cùng cô mới có thể yên tâm ra ngoài. Cả thiếu úy Son cũng vậy, nhưng cậu ta đã về nhà trước rồi! Trung úy và thiếu úy như hai người họ đương nhiên được phép ra ngoài nhưng phải có sự cho phép của cấp trên. Trung úy Kang luôn tận tâm với nghề nghiệp nên rất ít khi ra bên ngoài trừ dịp gì quan trọng hay về thăm gia đình. Cứ mấy tháng cô mới ra ngoài một lần. Nhờ là trung úy hay thiếu úy mới được như vậy, còn những người khác thì không hề có chuyện đó.

Vác theo cái balo quân đội to đùng, bắt một chiếc taxi chạy vào trung tâm Seoul, về đến căn hộ riêng ở rìa thành phố một chút, một nơi đủ tiện nghi và sang trọng, đặc biệt phải là một nơi yên tĩnh, ít nhất là không nhộn nhịp ồn ào như trong trung tâm, vì trung úy Kang không thích sống ở một khu vực quá ồn ào náo nhiệt.

Seulgi được nghỉ hẳn 1 tuần ở bên ngoài. Trước hết cô cần tắm rửa sạch sẽ, mặc trang phục khỏe khoắn là quần lửng và áo thun ba lỗ trắng, tóc cột cao không chải luôn, ở nhà mà không cần câu nệ quá! Dọn dẹp lau chùi mọi ngóc ngách trong nhà, sau bốn tháng chính xác nhà đã đóng bụi, bàn ghế, bếp, cây cối, hành lang, cầu thang, tủ,... các thứ trong nhà đều phải được dọn dẹp sửa sang lại. Đúng vậy, sau mỗi lần trở về từ trường đều như vậy, điều đầu tiên cô làm chính là dọn dẹp.

*19 GIỜ, BAE JOO HYUN*

Nàng ngủ một giấc đến tận giờ này, lơ mơ tỉnh dậy, trời tối rồi. Ngồi bật dậy, đi vào phòng vệ sinh, tận 1 tiếng sau mới trở ra. Tâm trạng được cải thiện rất nhiều, lâu rồi không được ngủ ngon như vậy!

Bước ra khỏi phòng, giật mình, một đống trên sofa vẫn còn trong nhà nàng?

Joohyun hối hả chạy lại, nàng bấm tay thật chặt để không phải hét lên. Cái con nhóc này sao vẫn còn ở đây vậy chứ? Cả ngày ở đây bám người ta hay sao? Ngủ thì về nhà mà ngủ đi chứ?

Park Sooyoung vừa lúc tỉnh giấc, dụi mắt nhìn chị, còn cười nữa chứ:

- Hooo... chị dậy rồi hả? Chị ngủ khỏe ghê!

- Sao còn ở đây? - Nàng một tay chống nạnh, để coi con nhóc này khi nào mới chịu về?

- Em ngủ quên mất tiêu. Mấy giờ rồi ha?! - Vừa nói vừa tìm điện thoại, đến cả điện thoại để đâu cũng không biết.

- 20 giờ - Nàng như cũ, dáng vẻ không đổi.

Sooyoung nhận thấy sự bất thường ở bà chị này! Cười xòa, nảy ra ý định:

- Haha... tối rồi... chắc chị chưa ăn gì đâu hả? Hay mình ra ngoài ăn đi nha! - Em nhe răng, hòng muốn xoa dịu cơn tức giận từ chị. Chị ấy giận thì kinh khủng lắm!

Joohyun một lời cũng không nói, lại nhắm mắt bậm môi.

- Khoan khoan khoan, em khao, em khao chầu này! Xin chị, Joohyun! - Sooyoung thiếu điều muốn quỳ lạy chị luôn, phải nhanh miệng kẻo trễ thì toi.

Joohyun nới lỏng bàn tay, một mạch bước vào phòng không nói.

Sooyoung ở đây thở phào nhẹ nhõm:

Nhớ - Thương - Xa (Seulrene) [Bách Hợp]Where stories live. Discover now