Chap 17

741 57 0
                                    

*2 THÁNG SAU*

- ĐOÀN KẾT! - Tiếng Seulgi vang vọng.

- ĐOÀN KẾT! - Tiếng binh đoàn hét.

Sau đó đều giải tán.

Thiếu úy Son không quên đến cùng bạn thân mình:

- Trung úy Kang, chúng ta được ở lại đến hai ngày, cậu có dự tính đi đâu chơi chưa?

- Tớ không định đi chơi đâu.

- Sao vậy? Singapore cũng vui lắm nha! Đừng lo, tớ đã nghiên cứu chỗ chơi giúp cậu hết rồi. Chỉ cần cậu đi với tớ thôi.

- Cậu rủ đồng đội khác đi. Nhân dịp này tớ muốn ở khu tập trung ngủ thôi.

Lý do là hai tháng qua quá mệt mỏi, thời gian luyện tập nhiều hơn trước nên gây cảm giác mệt mỏi, sẵn hai ngày này cô chỉ muốn ngủ và ngủ thôi, có chỗ du lịch đẹp cũng không còn sức để đi nữa.

- Chán thế. Haizzz...

Cả đoàn tầm hơn 30 người cùng ở quân khu Singapore. Ai nấy chiều chiều là bắt xe vào trung tâm vui chơi. Vậy mà có người nằm co ro trong chăn chìm vào giấc ngủ yên bình.

Đột nhiên giật mình tỉnh dậy giữa tối, hết ngủ được rồi. Cô đứng dậy đi vòng khu quân sự, đúng là chả còn ai ngoài những quân lính Singapore canh gác ban đêm, những đồng đội khác trong đoàn chắc đi chơi hết rồi. Được biết hiện tại là 20 giờ tối. Cũng đói bụng nên đi tìm khu vực nhà bếp hỏi han xem có gì ăn không.

Đi tìm mãi mới đến khu nhà ăn, đi vào thì trống lốc, không có ai cho cô hỏi cả. Lặng lẽ đi về, ráng ngủ tới sáng mai thôi.

Nằm đắp chăn, mắt lại mở trao tráo, cứ hễ mở mắt là nhớ đến chuyện hồi 2 tháng trước. Khuôn mặt người ấy lại xuất hiện trong đầu. Vậy rốt cuộc giữa chúng ta là gì? Nghĩ đến lại nhớ ra mình đang ở nước ngoài và được tùy tiện dùng điện thoại mà.

Ngóc dậy lọ mọ tìm điện thoại, cầm mở nguồn. Vào tin nhắn thì không thấy có gì mới, chị ấy không nhắn tin cho cô. Thở dài sau đó để điện thoại lên đầu nằm, quay đi chùm chăn ngủ.

*BAE JOOHYUN*

Đang lướt mạng xã hội thì thấy tích xanh ai kia chiếu sáng liền bấm vào, định nhập tin nhắn thì người nọ off từ 1 phút trước, hụt hẫng rồi thôi.

*NGÀY MAI*

Seulgi dậy lúc 11 giờ trưa, cơ thể tràn đầy sức sống sau một đêm dài sạc pin cho cơ thể. Như được phục hồi hoàn toàn sức lực, không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.

- Seulgi àh... - Seungwan từ đâu rũ rượi ló đầu ra.

- Cậu... làm gì vậy? - Không tránh khỏi giật mình.

- Mau vệ sinh cá nhân, chúng ta đi ăn sáng.

- Hở?

- Àh không, đi ăn trưa - Giọng ngái ngủ nói xong bỏ đi luôn.

Nghe đến ăn thì bụng mới kêu, cô mới nhớ mình đã bỏ đói nó từ trưa hôm qua tới giờ rồi, xoa bụng liền bật người đi tìm nhà vệ sinh.

Nhớ - Thương - Xa (Seulrene) [Bách Hợp]Where stories live. Discover now