Chap 37

1.3K 77 4
                                    

Căn hộ tối đen có người con gái ngồi bó gối trên chiếc sofa lạnh lẽo.

Mọi chuyện là thật đấy! Tất cả là thật.

- Em vẫn còn ở đây... em vẫn đang bận bịu mà chưa đến đây được... phải không?

Nàng nghiêng đầu. Dường như từ 'đau đớn' nó không còn dùng cho nàng nữa. Nên là 'vô cảm' thì đúng hơn. Khóc cũng đã khóc rồi, đau cũng đã đau rồi. Chỉ còn lại niềm tin, em vẫn an toàn. Em đang rất bận bịu trong quân khu chưa về nhà được. Chị tin là như vậy!

Chứ em sẽ không bỏ chị, đúng không?

Nhớ xem, em nói em sau đợt này em sẽ về nhà chị ra mắt bố mẹ. Em nói sẽ công khai rồi sẽ cưới chị. Chị đã vui lắm, chị hạnh phúc lắm! Em nói làm sao? Em nói em hứa, em nhất định sẽ cưới cho bằng được chị. Trong đầu chị bây giờ chỉ có thế... quanh quẩn rằng: "Em sẽ cưới chị". Giọng nói của em như gần sát bên tai. Nó cứ inh inh trong đầu chị khiến chị mỉm cười nhưng rồi chợt tắt, đã liên tục cười và liên tục tắt như vậy mỗi khi nghĩ đến em.

Thời gian qua một năm sáu tháng hơn của chúng ta, em quan tâm yêu thương chị. Em luôn bảo bọc chở che ngọt ngào với chị. Giữa chúng ta chưa bao giờ có người thứ ba chen vào, vì em với chị đều chung thủy với nhau. Em luôn dành những ánh mắt cử chỉ ngọt ngào cho chị. Chị thích cái cách em nhìn chị, chị thích cái cách em ôm chị vào lòng, chị thích cả cái cách em hôn chị, chị thích cái cách em lạnh lùng từ hồi còn chưa yêu nhau. Trung úy Kang, chị chỉ luôn nhớ em gắng liền với hai từ "Trung úy", nó đi theo em từ lâu, nó gắn với em lúc gặp chị. Chị yêu Trung úy Kang!

Một giọt rồi hai giọt. Đôi môi run lên, đôi mày cũng nhíu chặt. Nó lại tới rồi, cơn đau ấy. Không thể ngăn suy nghĩ em đã rời khỏi thế gian này, mãi mãi... em mãi mãi rời xa chị, mãi mãi sẽ không gặp lại nữa cho đến khi... chị cũng theo em.

Ôm đầu mình, vò rối mái tóc mình. Co bản thân trên chiếc sofa lạnh lẽo.

Chị cô đơn đến sắp mất hết niềm tin rồi. Chị tin em sẽ về, chị tin em sẽ về cưới chị, chị vẫn tin em còn sống, nhưng rồi em có thực hiện được không? Và rồi dẫn đến em không còn trên thế gian này nữa. Chị lỡ yêu em rồi...

...

...

...

*MỘT TUẦN SAU*

Công việc thì vẫn phải tiếp tục.

Nơi này... là Los Angeles.

Đại lộ danh vọng. Chị đứng ngay nơi chị đứng hôm đó, cái hôm đầu tiên chúng ta gặp nhau.

...

...

...

*MỘT TUẦN SAU*

Nơi này vang lên một khúc nhạc buồn.

🎶 My All - Mariah Carey

Bae Joohyun trên chiếc giường lớn trong một khách sạn xa lạ. Đèn đã tắt, hướng mắt ra tấm kính view biển. Nàng có thể vẽ ra hai người trên bãi cát.

"Seulgi dần quay đi, rời khỏi nơi này. Rồi mỗi người một hướng, khoảng cách chúng ta càng lúc càng xa, hai con người cũng xa như vậy mà có thể gần lại đúng lúc, đúng thời điểm và tình cờ gặp nhau và nhớ nhau. Chuyện tình yêu không thể hiểu, cũng không thể suy ra được. Đôi lúc có thể cách nhau cả nửa vòng Trái Đất nhưng vẫn có thể nhìn thấy nhau trong tâm trí rõ ràng từng chút một. Tình yêu là thứ kì diệu nhất trên đời mà ta không thể tả siết!"

Nhớ - Thương - Xa (Seulrene) [Bách Hợp]Where stories live. Discover now