Chương 4: Lông chân thật dài

334 11 1
                                    

Thiều Nhiễm không có vấn đề gì mà cởi áo ra, nhưng tới khi cởi quần thì không được như cởi áo, quăng một ánh mắt hàm súc về phía Du Khinh Trần.

Du Khinh Trần vẫn nhìn chằm chằm con người này.

Thiều Nhiễm: ".... Anh nhìn tôi làm gì?"

Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi: "Tôi phải đảm bảo là cậu có rửa."

Thiều Nhiễm từ từ bắt đầu cởi quần, cho dù da mặt dày cũng không thể cởi toàn bộ ở trước mặt người khác.

"Tôi sai rồi." Thiều Nhiễm chân thành nói.

"Ừ," Du Khinh Trần nhận lời giải thích của con người này, nhưng vẫn kiên trì nói, "Cởi."

Thiều Nhiễm yếu ớt nói: "..... Kỳ thật tôi không có đẹp. chân không trắng lại không tinh tế, màu sắc quần lót cũng thật bình thường."

Du Khinh Trần nhíu mày: "Nói mấy cài này làm gì?"

Thiều Nhiễm bàn bạc: "Tôi chủ động thành thực, thái độ tốt, anh có thể không nhìn hay không?"

Du Khinh Trần ngừng nhìn, cũng bình tĩnh ném qua một câu: "Tôi không muốn nhìn."

Thiều Nhiễm nhanh chóng cởi sạch, tiến vào trong bồn tắm lớn.

Du Khinh Trần đứng ở một bên, áo mũ chỉnh tề, nhìn không chớp mắt, đặc biệt lạnh lùng nhìn lá cây trong bồn tắm lớn.

Thiều Nhiễm lén nhìn sang.... Che hạ bộ.

Cử động này khiến cho Du Khinh Trần chú ý, mắt Du Khinh Trần nhìn tay con người kia, hơi khó chịu: "Không được để ở chỗ đó."

Thiều Nhiễm: "..... Vì sao?"

Bởi vì tay cậu đã sờ vào đuôi của tôi không được tùy tiện chạm vào chỗ khác. Du Khinh Trần đương nhiên không nói thẳng như vậy, chỉ kiên trì nói: "Không được che."

Thiều Nhiễm: "...." Chẳng lẽ người này có sở thích ngắm chỗ kia.

Người đang ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu, Thiều Nhiễm nhẹ nhàng bỏ tay ra.

Vì thế tiểu tiểu Nhiễm liền lộ ra ở trước mặt Du Khinh Trần, nhưng trăm ngàn năm qua cửu vị điện hạ không hề phát tình nên cũng không nghĩ nhiều, càng không cảm thấy xấu hổ.

Nhưng Thiểu Nhiễm lại rất xấu hổ, xấu hổ đến mức đầu ngón chân vô ý thức nhúc nhích liên tục.

Nhìn chằm chằm tiểu tiểu Nhiễm một lúc, tầm mắt Du Khinh Trần tiếp tục nhìn xuống, mở miệng đánh giá: "Chân rất trắng, cũng rất tinh tế, còn rất dài."

Thiều Nhiễm: "Hả, cảm ơn."

"Có sữa tắm không?" Thiều Nhiễm hỏi.

"Sữa tắm?" Du Khinh Trần nhíu mày, nghĩ nghĩ nói, "Có nước tiêu độc."

"Đừng! không cần!" Thiều Nhiễm quyết đoán cự tuyệt.

Tôi tự kì cọ còn hơn.

Du Khinh Trần đột nhiên nói: "Đây là nước suối Thiên Sơn."

Thiều Nhiễm: ".....hả."

Du Khinh Trần nhìn người này.

Thiều Nhiễm lập tức giả vờ kinh ngạc: "Thì ra là nước suối Thiên Sơn trong truyền thuyết, tôi thật sự rất vinh hạnh."

"Ừ," Du Khinh Trần thản nhiên nói, "Không cần khách khí."

Thiều Nhiễm: "....."

Du Khinh Trần đứng bên cạnh, hai tay khoanh lại, nhẹ giọng nói: "Tắm cho sạch nếu không trên người sẽ có sâu."

Thiều Nhiễm: "..... hả."

Thật không dám dấu diếm, đứa cháu trai út của tôi một năm chỉ tắm có hai lần, sâu thấy nó còn bỏ chạy!

Qua một lúc, Du Khinh Trần đi qua thả vài bông hoa vào trong nước: "loại hoa này ở nhân giới rất ít thấy."

Du Khinh Trần cũng không biết sao mình lại hào phóng với con người này như thế, tự bản thân mình còn thấy cảm động.

Nhưng Thiều Nhiễm không hề cảm kích, bởi vì hắn cảm thấy thả cánh hoa vào trong nước tắm chỉ có con gái mới làm.

Sau khi Thiều Nhiễm tắm thơm ngào ngạt từ trong phòng điện hạ đi ra, ánh mắt của lũ yêu đều sáng quắc, trong tay cẩm bản ghi chép 'làm sao ăn con người cho tao nhã nhất,nước miếng chảy đầy đất.

[Đam Mỹ]Bám Vào Một Vị Vua Hồ Ly Lạnh LùngWhere stories live. Discover now