Chương 257: Nghiên cứu viên, ta có bệnh (15)

11 0 0
                                    


Nhanh như vậy đã tới tầng bảy?

Bạch Tửu ngẩng đầu nhìn con số phía trên, là tầng ba, lại nhìn cửa thang máy đang mở, trước mắt là hành lang không bóng người, mặt đất còn có vết nước, có lẽ là nhân viên vệ sinh.

Cô đợi một lát vẫn không thấy người, lại nhìn trái phải xung quanh một chút, cũng như cũ không một bóng người.

Trong lòng lại tràn đến cảm giác quái dị, Bạch Tửu nhìn qua dòng chữ "Sinh vật biển" ở hành lang, ấn nút đóng cửa, không bao lâu liền đến tầng bảy.

Bạch Tử đứng trước cửa kính phòng đầu tiên, bên trong là một con tinh tinh đang chơi cờ một mình, chỉ số thông minh của nó tương đương một đứa bé sáu tuổi, theo những tiến triển của thí nghiệm liên quan đến nó, có thể sau này chỉ số thông minh của nó sẽ ngày càng cao. Lấy ra đồ ăn trong túi< bạch Tửu mở ra một của sổ nhỏ từ cửa kính, thả đồ ăn vào.

Nhìn thấy đồ ăn, nó cũng không lo chơi cờ, vội vàng chạy đến cầm lấy chậu, vụng về cầm muỗng đem đồ ăn ăn hết.

Bạch Tửu cười cười, "Nếu chưa no phải nói với ta nha."

Đại tinh tinh kêu một tiếng.

Lúc này Bạch Tửu mới đóng cửa sổ, đi phòng tiếp theo đưa đồ ăn. Tầng bảy tổng cộng có năm phòng, phòng đầu tiên là đại tinh tinh, phòng thứ hai là một con hamster đã sống mười năm, phòng thứ ba là một con thỏ có sức mạnh thật lớn, phong thứ tư là một con mèo đen có năng lực kinh người, phòng cuối cùng, chính là người vẽ tranh giết thời gian – Doãn Lạc.

Bạch Tửu một đường đi tới phòng cuối cùng, cô nhìn qua tinh tinh, hamster, thỏ, mèo đen, cuối cùng ở thời điểm nhìn đến anh ngồi trong cửa kính, đáy lòng bỗng nhiều thêm một cảm giác phiền muộn xa lạ.

Cô đứng ngoài cửa kính, thật lâu không nhúc nhích.

Bàn tay người đàn ông đang vẽ tranh hơi run, như có cảm giác mà nghiêng mặt, chớp mắt khi nhìn đến cô, đôi môi mỏng không có huyết sắc kia giương lên, là một nụ cười nhợt nhạt.

Bạch Tửu hồi thần, không tự giác nở nụ cười, lúc này mới mở cửa đi vào.

"Hôm nay nhà ăn có sườn heo chua ngọt, tôi lấy cho anh thật nhiều nha." Cô nhẹ nhàng đi tới bên người anh, để hộp cơm đặt ở trên bàn, tiếp đó liền cầm lấy bút trong tay anh đặt sang một bên, đẩy bàn vẽ ra, lại đẩy cái ghế ròng rọc anh đang ngồi tới trước cái bàn để đồ ăn, ở sau lưng anh cười nói: "Anh sẽ thích sườn heo chua ngọt."

Anh ngẩng đầu nhìn cô.

Bạch Tửu hiện tại đã quen anh trầm mặc, cô đi lên phía trước, mở ra hộp cơm, lại cầm muỗng để vào tay anh, "Anh hiện tại không dùng được đũa, nên tôi đã đặc biệt lấy muỗng tới để anh dễ dùng hơn một chút."

Anh nhìn muỗng trong tay, lại nhìn về phía cô, mặt không có biểu tình, cũng không có hành động tiếp theo.

Bạch Tửu có chút áp lực, "Anh... là chưa đói đụng sao?"

Anh lắc đầu.

Nghĩa là đói bụng.

Cô cười: "Nếu đói vậy nhanh ăn đi, nếu không lát nữa đồ ăn lạnh sẽ không thể ăn."

Anh rũ mắt, chậm rì rì vươn tay cầm lấy muỗng, nhưng chưa đụng tới hộp cơm thì "lạch cạch" một tiếng làm rơi muỗng xuống bàn.

Đáy mắt là một mảnh trong suốt, vô tội.

Bạch Tửu trầm mặc chốc lát, lại cầm muỗng bỏ vào tay anh, "Không sao, cầm chắc một chút sẽ tốt thôi."

Vì thế, anh lại chậm rì rì vươn tay, nhưng còn chưa tới gần hộp cơm, cái muỗng lại "lạch cạch" một tiếng rơi xuống.

Vẻ mặt vô tội nhìn cô.

Nữ thần quốc dân, soái tạc thiên - Miêu Mao NhoWhere stories live. Discover now