Chương 12. Ai mới là người có lỗi?

1K 115 20
                                    

- Anh trai! Anh có ở đó không?

Tôi gõ cửa phòng anh và đứng lặng thinh một lúc lâu, sau đó mới nghe được anh đáp lại.

- Em vào đi!

Tôi tự nhiên mở cửa, bước vào khi tâm trạng mình đã hoàn toàn ổn. Nhìn lên mái tóc tím vẫn còn đọng nước. Anh vừa mới tắm hoặc đã ngâm mình trong phòng được ba mươi phút. Ba mươi phút trước, tạm biệt ở cửa cung điện, gương mặt vẫn còn tối sầm. Ba mươi phút sau, có vẻ anh đã khá khẩm hơn được một chút.

Anh mặc bộ hoàng phục màu vàng kim quen thuộc. Chắc chắn, anh dự định không ngủ tối nay. Nếu đã vậy, tôi sẽ ở đây nói chuyện, nói hết tất cả. Mặc dù tôi thấy cơ thể khá khó c, cũng đúng thôi, tôi đã đi suốt cả ngày hôm nay, biết bao nhiêu bụi phủ lên cơ thể này chứ? Và hiển nhiên tôi còn chưa kịp tắm, nhưng chuyện đi tắm vào thời khắc này chẳng còn quan trọng nữa.

Sau khi nói chuyện với Fine, tôi về phòng được một lúc, nhưng tâm trí cứ vẫn lơ đễnh như vậy. Hệt như các nữ chính ngôn tình, thế mà câu chuyện này đâu phải của tôi, tôi đang làm một nhân vật phụ, một bà mối.

- Anh suy nghĩ kĩ chưa?

Tôi bắt chuyện, nói đúng hơn là đi thẳng vào chủ đề. Nhưng anh tôi chỉ đưa tôi một ánh mắt khó hiểu, đáp lại một giọng ăn khớp với gương mặt hiện tại.

- Suy nghĩ chuyện gì?

Rồi giọng anh lại trầm xuống, hồn thả theo các vì sao ngoài kia.

- Anh nên phạt em thế nào đây?

Anh thử trút bỏ mọi gánh nặng vào tiếng thở dài, tiếc là nó chẳng giúp gì được. Anh nhìn thẳng vào tôi.

- Sao em lại làm vậy?

- Anh từ bỏ sao?

Tôi hỏi lại, chẳng buồn trả lời câu hỏi của anh nữa.

- Đó không phải vấn đề của em, việc của em là...

- Là nhìn anh và Fine kết hôn, sau đó chứng kiến lại nỗi đau của mẫu hậu, nhưng lần này là Fine thế chỗ?

Tôi giận dữ, nói hết tất cả bằng một chất giọng cực kì nghiêm túc. Anh tôi có vẻ ngạc nhiên, nhưng nó chẳng thể thay đổi tôi. Từ lúc bắt đầu, tôi hoàn toàn nghiêm túc.

- Cha chúng ta cưới mẫu hậu cũng vì hôn ước. Ông phải gánh chịu những gánh nặng quốc gia một mình, cộng thêm việc người không hề yêu mẫu hậu. Người chỉ dùng mẫu hậu như người thay thế cho cô gái người yêu đã mất.

- Đủ rồi Milky!

Anh quát lên, đôi mắt nhuốm màu giận dữ. Nó chẳng còn là bầu trời sao nữa. Nó có màu sẫm, tăm tối và u uất. Tựa chừng có thể bóp nghẹt chết một con người mềm yếu.

- Một lần, nghe em nói! Xin anh!

Tôi chầm chậm bước lại gần anh.

- Cha đã mất, ông mắc bệnh quá nặng, do lao lực quá nhiều! Mẫu hậu một mình gồng gánh nuôi dạy chúng ta. Đó sẽ là hình ảnh của Rein và Fine sau này!

- Sao em có thể chắc chắn như vậy? Em nghe câu chuyện ở đâu!

- Bảo mẫu, ngài trưởng lão và chính miệng mẫu hậu!

[Rein Shade] Cứ để Milky lo! Where stories live. Discover now