Chương 39: Rời đi

704 45 15
                                    

Ngày hôm sau, mọi chuyện đều được Dương Mạn giải quyết ổn thỏa, hai người Dạ Nguyệt cũng biết được chân tướng sự thật.

Kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện là Lâm Liễu, từ hôm bị Độc Cô Thiên làm cho mất mặt hắn đã ôm hận trong lòng, cố ý hạ độc giết chết hai thủ vệ từng có tranh chấp với Dạ Nguyệt vu oan cho hai người.

Độc Cô Thiên đối với chuyện này cũng không để bụng, nàng cùng Dạ Nguyệt tạm biệt Dương Mạn, rời khỏi Dược thành đã ba ngày, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn rầu rĩ không vui, mà cảm giác này tựa hồ chưa từng vơi bớt thậm chí càng thêm trầm trọng, đôi khi lại nhớ đến hình bóng của Dương Mạn.

"Ai....tiểu Nguyệt, ngươi nói thử xem ta làm sao vậy. Lâu lâu lại cứ hay nhớ đến nàng, ta có phải hay không trúng tà a." Độc Cô Thiên cuối cùng chỉ có thể dùng sức mạnh ngôn ngữ giải toả cảm giác buồn bực trong lòng.

Cho nên suốt ba ngày này nàng than vãn liên tục không ngừng, cũng không biết có nên cảm thấy may mắn hay không khi người bên cạnh nàng là băng sơn Dạ Nguyệt, nếu là người khác nhất định đã đánh đến nàng không mở miệng được mới thôi.

Dạ Nguyệt hoàn toàn mắt điếc tai ngơ không quan tâm Độc Cô Thiên nói gì. Đem người biến thành không khí có lẽ là một trong những bản lãnh lớn nhất của nàng.

Đột nhiên, Dạ Nguyệt dừng bước chân, nhãn thần lạnh lùng nheo lại. Độc Cô Thiên thấy biểu tình của nàng, lập tức im lặng khuôn mặt cũng hiện lên vẻ nghiêm túc.

"Tiểu Nguyệt, ta nghe thấy tiếng đánh nhau. Tựa hồ là ở phía trước, không xa nơi này lắm" Độc Cô Thiên lập tức nhẹ giọng nói, tuy rằng kỹ năng cảnh giác của nàng không bằng Dạ Nguyệt, nhưng làm một ma pháp sư thính giác của nàng vượt xa người thường.

Dạ Nguyệt khẽ gật đầu nhấc chân bước tiếp, nhưng bước chân của nàng tựa hồ nhẹ nhàng rất nhiều, hoàn toàn không phát ra chút tiếng động nào dù là nhỏ nhất. Độc Cô Thiên theo sau Dạ Nguyệt, cố gắng di chuyển nhẹ nhàng.

Ở cách chỗ các nàng đứng không xa, là một nhóm bốn người đang bị một đám người vây quanh.

"Doãn Liễm, khôn hồn thì giao Kim Ngân Hoa ra, chúng ta tha mạng cho các ngươi." Người nói là nam nhân mặc lam y, nhìn dáng vẻ của hắn chắc là thủ lĩnh của đám người kia.

"Trác Dật, đừng tưởng chúng ta không biết các ngươi suy nghĩ gì. Tỷ ta bị thương còn không phải do các ngươi gài bẫy? Danh ngạch chúng ta sẽ không nhường ra, Kim Ngân Hoa càng sẽ không giao cho các ngươi" trả lời hẳn là nam tử tên Doãn Liễm, y phục trên người hắn cũng như ba người còn lại đều rách nát, cũng bị không ít vết thương, hẳn là chật vật chạy trốn đến đây.

Trác Dật nghe Doãn Liễm nói như vậy, trên mặt lập tức hiện lên thần sắc hung ác: "Ngày tàn của Doãn gia các ngươi đã không còn xa" nói xong, hắn không kiêng nể gì mà sử dụng ma pháp đánh đến chỗ Doãn Liễm.

Dạ Nguyệt từ khi hồi phục lại linh lực, nàng đã đột phá trở thành Võ Hồn nhất phẩm cùng với ma pháp sư cấp 23, linh lực dừng lại ở cao đẳng tầng 1, còn về tinh thần lực bởi vì cấp bậc ma pháp của nàng chưa đủ nên không thể tu luyện.

[BH] [Tự viết] Tam liệt chi Đế Tôn Huyễn ThiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ