Chương 118: Mississippi (3)

1.6K 125 0
                                    

Bữa trưa được giải quyết tại một nhà ăn gần ga tàu ở trung tâm thành phố. Nhà ăn bán các món gà rán và chân gà rán, tủ đông đặt ở cửa có bán nước ngọt ướp lạnh. Đây là nơi yên tĩnh trong náo nhiệt, ga tàu người đến kẻ đi, nhưng chẳng mấy ai muốn đến một quán ăn đầy dầu mỡ dưới cái nắng gay gắt cả.

Dù cuốn sổ tay du lịch kia luôn nói “bờ Tây bắt đầu từ Kansas”, nhưng buổi trưa ở Missouri vào đầu tháng 10 vẫn nóng một cách bất thường, theo lời ông chủ quán bán đồ ăn nhanh thì thời tiết thế này được gọi là “mùa hè Ấn Độ”*. Gần đó không xa có một trường học, người đến quán ăn toàn là học sinh mười sáu mười bảy tuổi, mặc đồng phục thể thao tay ngắn màu lam nhạt, hoặc là quần tây với váy ca-rô. Hôm nay ra ngoài, Hoài Chân mặc áo thun tay ngắn màu xanh xám của Ceasar, không dắt áo vào lưng quần như mấy típ ghi trong tạp chí thời trang, cho nên nhìn cũng bằng tuổi hoặc là trẻ hơn các học sinh đó, lúc vào cửa bọn họ còn tưởng cô là học sinh khóa dưới, thậm chí có người mỉm cười chào “hi” với cô.

(*Indian summer: Cụm từ chỉ thu muộn, khoảng thời gian nóng cuối thu.)

Nhà ăn có dịch vụ đưa thức ăn tận nơi, điện thoại nghe đặt hàng lắp ở ngoài phòng rửa tay, thế là trước khi bọn học sinh kia đến, lúc Ceasar đang chọn món, Hoài Chân mượn điện thoại gọi về San Francisco, Vân Hà nghe máy.

Hoài Chân nói mọi chuyện rất suôn sẻ, khoảng ba bốn ngày nữa là có thể đến bờ Đông. Rồi lại hỏi dì Quý và A Phúc, Vân Hà nói gần đây trong tiệm bận nhiều việc vì đang bàn chuyện kinh doanh với người Ý.

Cô bèn hỏi tình hình gần đây của Vân Hà.

Vân Hà bảo, cô cũng chỉ yêu thôi, đâu phải nghiêm túc muốn kết hôn. Hễ bọn họ cãi nhau, La Văn và A Phúc luôn thúc giục cô về nước xem mặt.

Hoài Chân vui vẻ.

Vân Hà nói em nghĩ thế nào.

Sau lần Vân Hà và Hayakawa cãi nhau đợt trước, Hoài Chân đã bắt đầu lo lắng: Đến sang năm rồi năm năm sau đó lại có mối hận dân tộc sâu sắc hơn. Tám năm sau đó nữa, toàn bộ người Nhật tại San Francisco đều được đưa vào trại tập trung —— nếu hai người họ muốn tiếp tục thì không biết sẽ phải khổ sở tới đâu.*

(*Các mốc thời gian tác giả nhắc tới là 1932: hoàng đế Phổ Nghi trở thành Quốc trưởng của nhà nước bù nhìn Mãn Châu Quốc của Nhật Bản (lúc này đang diễn ra sự kiện Mãn Châu); 1937: chiến tranh Trung-Nhật bắt đầu bởi sự kiện Lư Câu Kiều; 1945: Nhật đầu hàng quân Đồng Minh vào cuối cuộc Chiến tranh thế giới thứ hai.)

Hoài Chân nghĩ ngợi rồi nói, thật ra đi học cũng tốt, làm chuyện mình thích, đợi tám năm mười năm nữa rồi nói đến chuyện cưới gả cũng không muộn.

Vân Hà bảo, em cũng nói thế, vậy đợi tối cha mẹ về chị sẽ nói rõ với họ: Chưa đến ba mươi chị sẽ không lấy chồng, chị muốn làm một người phụ nữ độc lập. Nếu bọn họ phản đối thì chị sẽ bảo là em gái cũng nói như vậy. Ngày mai đi gặp Hayakawa, chị cũng sẽ nói với cậu ấy như thế.

Hoài Chân bảo, hầy, chị đừng kéo em vào chứ.

Vân Hà cười hì hì.

Hai người lại nói mấy chuyện vụn vặt khác, trong đó bao gồm cả chuyện hướng đi của hai mươi mấy “đồng tiền” kia.

Kim Sơn Hồ Điệp - Duy Đao Bách Tích [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ