Chương 53: Vịnh San Francisco (3)

2.3K 169 7
                                    

Chiếc du thuyền Elizabeth này lên đường từ Singapore, đi hơn một tháng mới đến vịnh San Francisco. Sáng sớm hôm qua trạm di trú đã liên tục nhận được điện báo, tố cáo trên thuyền không chỉ có người Hoa vượt biên mà hai cô gái trong đó còn xảy ra mâu thuẫn.

Từ khi có người xuống thuyền đi vào trạm di trú, qua khoảng hai mươi phút thì hai cô gái kia mới bị cảnh sát ở trạm di trú đưa đến. Trong thời gian chờ đợi, Hoài Chân ngồi trong phòng khách lan can chạm rỗng ở trạm di trú, nhìn lần lượt những khuôn mặt xa lạ vừa trải qua đường xá xôi đi vào rồi đi ra.

Mấy tháng trước Andre đứng ngay đây gọi tên cô, sau đó mời người đưa cho cô một tờ giấy có ghi số điện thoại căn hộ riêng.

Vẫn cùng căn phòng kính kia để thẩm vấn, bên trên là gương một chiều. Đứng trên lan can cao mấy thước, xuyên qua lớp kính đó, cô có thể thấy rõ mỗi một động tác của những người nhập cảnh. Trong phòng cách ly gần như toàn là người Hoa. Vì để cho mình có ít thể diện mà đa số bọn họ đều mặc âu phục, song bộ âu phục mặc trên thân hình nhỏ bé gù lưng trông không hợp tẹo nào. So sánh với các nhân viên trạm cao to, phiên dịch nghiêm túc cùng hai cảnh sát cầm súng phòng thủ sau lưng, trông họ đều bứt rứt căng thẳng.

Cảnh sát dẫn hai cô gái trẻ tuổi có va chạm với nhau cùng người hầu đi vào, lúc chờ trong hành lang cả hai vẫn không ngừng cãi vả.

Chỉ chốc lát sau, cánh cửa sau lưng bật mở, người da trắng phiên dịch kẹp cặp táp màu đen dùng tiếng Quảng thông báo với cô: “Bên này.”

Người phiên dịch dẫn Hoài Chân đi xuống, vòng qua hành lang dài từ cửa sau đi vào phòng thẩm vấn —— chính là cánh cửa mà ngày đó Ceasar đi vào khi cô và La Văn ở trên trạm di trú.

Trong phòng có không ít người ngồi: Nhân viên trạm trung niên mập mạp mũi khoằm, người phiên dịch da trắng tướng tá giống Hitler, một số cảnh sát thành phố cùng Ceasar và ba cảnh sát liên bang.

Trước bàn có bốn cô gái người Hoa, có hai người nhìn là thiếu nữ người Hoa mười sáu mười bảy tuổi, mỗi người dẫn theo một người phụ nữ – nom có vẻ là người hầu. Hai cô gái, một người mặc áo sơ mi quần dài, một người khác mặc sườn xám tím khói cùng áo khoác nỉ lông cùng màu, cũng rất hợp mốt. Chỉ bộ trang phục thôi cũng biết là xuất thân từ gia đình giàu có sung túc.

Phiên dịch đã được đổi một lượt. Người phiên dịch da trắng ban nãy tán gẫu với Hoài Chân mấy câu, còn có thể biết tiếng Quảng; Bây giờ người phiên dịch này đang ngồi bên trong thấp giọng hỏi mấy câu bằng Hán ngữ, nhưng có vẻ cũng không hiểu tiếng địa phương mà cô gái áo tím và người hầu nói.

Dù bây giờ trong nước đã có Hán ngữ, nhưng khẩu âm phương Nam và phương Bắc mỗi nơi một khác; Mà nơi Hán ngữ phát triển lại là ở khu vực bị đám thực dân khai thác, những gia đình có điều kiện tiếp nhận giáo dục tốt thì mới có thể tiếp xúc, còn đa số ở những thành phố lạc hậu thì không thông dụng lắm.

Và nhất là ở phía Nam hễ 5km lại có ngôn ngữ riêng, giữa hai huyện lân cận có thể cũng không biết tiếng nhau, càng đừng nói đến là người Mỹ biết rất ít về người Hoa.

Kim Sơn Hồ Điệp - Duy Đao Bách Tích [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ