Chương 46: Không bằng cầm thú

3.7K 56 0
                                    

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói thanh nhuận của Mục Hàn: "Alo?"

Toilet này vốn nhỏ hẹp, không cách âm tốt, giờ phút này lại chỉ có một mình Triển Du, vệ sĩ lại ở ngoài cửa, dường như chỉ cách cô một bức tường, cô không dám lên tiếng nói, ho nhẹ một tiếng nhưng chỉ một tiếng cũng đủ để cho người tinh tường như Mục Hàn nhận ra cô là ai.

Chỉ nghe thấy giọng nói mừng rỡ của anh vang lên: "Du nhi?!"

Triển Du không ho lên tiếng nào, dùng sự yên lặng để trả lời anh.

Mục Hàn bảo Hình Thiên xác định vị trí của cô rồi nói với Triển Du: "Du nhi à bọn anh đang ở Cartagena(1), ở Cartagena Jason có một cứ điểm rất lớn, hơn nữa còn lui tới rất mật thiết với vài thế lực mafia ở vài thành phố, hiện giờ nhân lực của chúng ta không đủ, lại ở nước ngoài cho nên vẫn không thể hành động nhanh chóng, nhưng mà Nam Khôn đã dẫn theo tổ chức Hắc Hổ thâm nhập vào các tổ chức mafia lui tới mật thiết với Jason, bọn anh vẫn liên lạc với anh ta, báo cho anh ta đến chỗ em, đến lúc đó chờ em gặp được Nam Khôn thì quân tiếp viện của bọn anh ở bên này cũng tới, sau đó sẽ phối hợp với cảnh sát địa phương tiến hành truy bắt. Trước tiên em hãy nghĩ cách ngăn chặn đừng để cho Jason tìm anh ta đối đầu trực tiếp, người còn sống thì cái gì cũng có thể làm lại, hiểu chưa?"

Tâm tư của Jason đối với Triển Du là tâm tư của Tư Mã Chiêu mà người qua đường nào cũng biết.

Mục Hàn không biết chuyện Triển Du mang thai, tất nhiên cũng không biết Jason dùng thủ đoạn ác độc nào để trả thù Nam Khôn. Ý tứ của câu nói cuối cùng đơn giản là vì sợ Triển Du không chịu nổi sự lăng nhục của gã nào đó, kích động làm ra chuyện ngốc nghếch cho nên khuyên cô, người thông minh, co được dãn được, người còn sống thì thù nào cũng có thể báo, đừng nên nghĩ quẩn trong lòng.

Triển Du hiểu rõ ý của anh, chỉ khẽ "ừ" một tiếng, sau đó dứt khoát ngắt điện thoại.

Cô vốn muốn dùng clockword trong skype nhắn tin với Mục Hàn nói tình hình thay ca trên đảo của vệ sĩ nhưng ngẫm lại rồi lại thôi.

Dùng Skype nhắn tin quốc tế cũng không có gì, chỉ là điều kiện hạn chế rất nhiều, hơn nữa cô không hay dùng tiếng Tây Ban Nha, một từ đơn cũng phải mất nửa ngày, mà chuyển sang tiếng Anh thì quá phiền toái lại lãng phí thời gian, cô đã vào đây được gần 10 phút, nếu như không ra ngoài dù Jason không nghi ngờ thì chủ của chiếc điện thoại này cũng sẽ tìm tới.

Sau khi cúp máy Triển Du nhấn nút xả nước, sau đó đập điện thoại thành mấy mảnh rồi ném vào trong nước chảy.

Lúc đi ra ngoài Jason thấy mặt cô tái nhợt, mắt hơi lờ đờ, ấm giọng hỏi: "Bụng không thoải mái sao?"

Triển Du lắc đầu, hiếm khi giọng điệu mềm nhũn: "Đau dạ dày, chúng ta về thôi, tôi không muốn đi dạo nữa."

"Chắc là tối nay ăn cái gì bậy bạ rồi, để tôi gọi Oman nấu cháo hạt sen nóng cho em." Jason nói xong liền lấy điện thoại ra gọi về cho bảo mẫu ở nhà, sau đó vô cùng tự nhiên dắt Triển Du ra bãi đỗ xe.

Rốt cuộc cũng liên lạc được với mấy người bên Mục Hàn, thần kinh căng cứng của Triển Du mấy ngày nay cũng thả lỏng hơn một chút, trên đường trở về đối với sự động tay động chân của Jason phản ứng của cô cũng không còn kịch liệt như trước nữa, mặt lạnh khi thấy cái móng chó kia đang tác quái trên lưng mình.

Bà Xã Em Không Ngoan (FULL) - Phác HiOpowieści tętniące życiem. Odkryj je teraz