" Này , cậu nghĩ tôi nên mua màn màu gì thì hợp đây ? "" TIN "
Pete đứng dậy kêu lên . Cậu nhăn mặt .
" Lại làm sao nữa ? Tôi đã trả lời câu hỏi của cậu rồi mà ? "
" Tớ thật sự rất xin lỗi nhưng hai cậu rốt cuộc là đang làm gì vậy ? Rốt cuộc hôm ấy đã xảy ra chuyện gì mà cậu sang Anh một mực 5 năm . Không liên lạc gì với nhau cả ? Rồi bây giờ quay lại , tớ tưởng cậu đồng ý sang nhà Tin có nghĩa là đã hạ giận hàn gắn với nhau rồi ? Nhưng tại sao giờ cậu lại trả lời tớ quyết định như vậy ? Không đầu không đuôi .Cậu nói hồn hồ như vậy , rốt cuộc đã xảy ra gì rồi...."
" Làm ơn hãy kể cho tớ nghe đi Tin.... Hai người như vậy... Cứ im lặng... cứ làm đau bản thân nhau .... "
" Cậu biết không Pete..... "
" Thật sự thì....... không có gì cả "
" Mọi chuyện ... từ đầu cho đến cuối cùng . Đều không có gì cả "
" Tại sao lại không có gì ? Cậu đừng giấu tớ nữa "
Ngụm cuối cùng của li cà phê được Tin húp sạch . Vị đắng chát đen ngặt khiến con người tỉnh bừng trong sự mơ màng , lạc lối . Nó mang một màu đen trầm , bí ẩn , mùi hương lan tỏa hút hồn người khác nhưng khi uống vào thì hoàn toàn khác . Một vị đắng nghét ! Cứ như tình cảm của anh vậy . Trong mắt anh , lúc nào nó cũng luôn êm đềm , ngọt ngào dù cho lúc ẩn lúc hiện . Nhưng khi đến được bờ của sự thật thì ..... đau điến , đắng cay . Nhưng ngược lại , nó lại khiến Tin một lần nữa bừng tỉnh . Quả là thế giới này , không ai có thể tin được .
" Thật sự không có việc gì thì làm sao nói cho cậu nghe được đây ? "
"Tin ..... cậu đừng như vậy.... "
" Thôi được rồi... Cũng đã trễ rồi . Tôi ở đây cũng hết việc rồi , cậu về đi Pete . Cảm ơn hôm nay đã đến giúp nhé... "
" Tin "
" Được rồi , về đi..... "
" Cậu không nói ra thì không giải quyết được gì cả đâu đấy Tin "
" Chuyện của tôi.....tôi tự mình nhận thức được . Cảm ơn vì đã có lòng tốt "
Đấy là câu nói cuối cùng trước khi cánh cửa căn hộ của Tin đóng lại trước mặt Pete . Pete thở dài . Cứng đầu , Tin à !
Pete buồn bã rời đi ra về . Cậu gọi điện cho Ae . Cả hai hẹn nhau cùng đi ăn bữa trưa . Còn phần Tin , sau khi đóng cửa tiễn Pete , dọn gọn gàng nốt số đồ mới chuyển đến còn lại . Tâm tình anh từ hôm qua đến giờ chẳng biết đi đâu , làm gì . Một con người giờ đây cứ như mất hết lí trí , tình cảm vậy . Sống như thế này ổn hơn nhỉ ? Không có tình cảm thì sẽ không đau... Không buồn....
Nhưng , vẫn không được ...
Reng reng reng
Chiếc điện thoại rung lên vì cuộc gọi đến giữa không gian trầm lặng . Tin ngồi dậy chậm chạp với lấy thứ kim loại kia . Sau 1 giây nhìn nhận người gọi , Tin nhẹ nhàng nhấn hồi đáp . Chưa đưa đến tai , bên kia đã tung ra vô vàn câu nói .
BẠN ĐANG ĐỌC
[TinCan] One More Time
Short Story" 1 lần nữa , hãy cho tôi được yêu anh " " 1 lần nữa , hãy cho tôi được hôn anh " " 1 lần nữa thôi.... hãy cho tôi gặp lại anh " Note : Đây là mẫu truyện ngắn cho tôi nghĩ ra tiếp cho cái kết không toàn vẹn trong phim . Hơi dở nhưng hy vọng mọi ngư...