chap 90-2: Chạy trốn

307 4 0
                                    


  Quý Nghiên chạy về phía trước, trong đầu còn có chút không rõ ràng tình trạng lắm, chóng mặt. Nhất là hai bên huyệt thái dương, hai bên từ từ trướng đau giống như mơ hồ co rút lại, rõ ràng cảm thấy nó khuếch trương, lại khuếch trương, mặc dù không mãnh liệt, nhưng lại rất khó chịu.

Cả đầu óc đều không thể giữ vững tỉnh táo.

Theo cô không ngừng chạy, trí nhớ mới bắt đầu dần dần ở trong đầu cô đổ về. . . . . .

Bắt đầu từ siêu thị gặp tay súng bắn tỉa.

Đám người xung quanh chạy tán loạn bốn phía, bọn họ vẫn như cũ không có nghe được tiếng súng thứ hai vang lên, không khí căng thẳng nguy hiểm không biết trông có vẻ khác thường.

Lại có loại không khỏi khẩn trương.

"Trước hộ tống phu nhân rời đi."

"Nghiên Nghiên, cô làm sao vậy?" Tôn Nhu lo lắng nhìn Quý nghiên.

Quý Nghiên lắc đầu một cái."Không có việc gì."

Cái đau này, cô còn có thể nhịn!

"Chúng ta lên trên xe về trước."

Cô vừa dứt lời, đã có người lái xe tới đây. Hộ vệ hộ tống họ đi tới xe, cửa xe mở ra, Tôn Nhu dẫn đầu lên xe, Quý Nghiên theo sau.

"Thật xin lỗi, nếu như không phải là vì cứu tôi, cô cũng sẽ không bị thương! Bạch thiếu gia mà thấy, tôi cũng không biết nên nói thế nào với hắn." Tôn Nhu nắm tay Quý Nghiên đỏ thành một mảnh, cau mày thật chặt, nghe nói Bạch thiếu gia vô cùng cưng chiều vị hôn thê này, kết quả người ta mới vừa cùng cô ra ngoài, liền xảy ra chuyện như vậy, Tôn Nhu mặt mày lộ ra lo lắng.

Quý Nghiên an ủi cô nói: "Không sao, anh ấy sẽ hiểu."

"Là tôi suy tính không chu đáo, tôi không biết bọn họ sẽ ở siêu thị Rayane sắp xếp tay súng bắn tỉa, nếu không tôi đã không đồng ý với cô cùng theo tôi đi ra. Tôi nên nghĩ tới. . . . . ." Âm thanh Tôn Nhu cùng với người của cô giống nhau, rất đẹp rất êm tai. Còn mang một ít cô gái Giang Nam mềm mại, là đàn ông nghe xong, cũng không nhịn được muốn che chở cô. Nhất là ánh mắt của cô, lúc vô tội thật rất vô tội, dường như thiên sứ chọc người thương yêu.

Quý Nghiên càng thêm sẽ không trách tội ở trên người cô.

Cô ngược lại, theo trong lời nói Tôn Nhu tìm từ then chốt, không nhịn được nói: "Bọn họ? Đàm phu nhân biết là ai muốn ám sát cô sao?"

Như thế nào nghe ý tứ của Đàm phu nhân giống như thường bị người ám sát?

Tôn Nhu trầm ngâm.

Quý Nghiên nhìn nét mặt của cô, cảm thấy mình xen vào việc của người khác rồi. Không khỏi nói: "Xin lỗi, tôi là không phải có chút hỏi hơi nhiều?"

"Không có." Tôn Nhu điềm tĩnh cười một tiếng."Chỉ là tôi nghĩ cô biết, Cục Quốc An gần đây nhìn chằm chằm vào Cửa Ngầm rất chặt. Bạch thiếu gia cùng chồng tôi lại thường có liên hệ."

Cô ấy nói rất mịt mờ.

Quý Nghiên theo bản năng nói: "Là Cửa ngầm sao?"

"Ừ." Tôn Nhu dừng một chút."Những tổ chức hắc đạo này rất thích gây ra một số chuyện, cũng không biết tôi đã chọc chỗ nào vào bọn họ không được như ý."

Ánh mắt của cô ta chợt trở nên xa xa, làm như hơi xúc động, lại có chút ưu sầu.

Quý Nghiên rất ít nhìn thấy đến cảm xúc như thế có thể nhuộm đẫm người cô gái, thật ra thì Tôn Nhu nói riêng về diện mạo, cũng không phải tuyệt mỹ. Ít nhất Quý Nghiên cảm thấy cô không sánh bằng Y Tịch Nhược, Mẫn Luyến Y . . . . . . Nhưng ánh mắt của cô ấy rất có thể mê người, tựa như Quý Nhu, một ánh mắt ngập nước có thể làm cho đàn ông đổ. Nói chuyện lại dịu dàng, lại rất ngọt, đàn ông đều thích phụ nữ như vậy.

Nhưng cô ấy so Quý Nhu có khí chất hơn, vả lại cũng là một phụ nữ thành thục có sức quyến rũ. Dĩ nhiên, quan trọng nhất là, nhân phẩm hai người này không có phải so.

Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như MạngWhere stories live. Discover now