chap 57: Ba thế lực lớn kinh khủng nhất trên thế giới

541 8 0
                                    


  Thân phận của cô không thể bị tra ra, nếu không, tất cả đều xong rồi.

Cô có nên gọi điện thoại cho Dịch Vĩnh Quân hay không, có nên vận dụng lực lượng của Cục Quốc An không? Chuyện này phải được áp chế, Quý Nghiên cầm điện thoại di động lên, bấm số Dịch Vĩnh Quân, không biết còn kịp hay không?

Cô đang muốn gọi điện thoại thì đột nhiên nghe thấy tiếng xe, một chiếc xe Maybach chạy nhanh đến trước mặt Quý Nghiên. Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn anh tuấn bước ra, gương mặt trắng muốt như ngọc, vẫn tuấn nhã như trước, chính là người Quý Nghiên khắc sâu trong lòng, sợ không thể gặp lại được nữa, hôm nay cứ như vậy gặp nhau, tình cảm khủng hoảng trong lòng cô dễ dàng bộc lộ, Quý Nghiên như muốn rớt nước mắt.

Mặt Bạch Thắng không chút thay đổi, nhanh chóng đi thẳng về phía Quý Nghiên, cái gì cũng không nói, đưa tay ôm cô vào trong ngực thật chặt. Sức lực lớn đến kinh người, thay đổi sự dịu dàng lưu luyến trước kia thành bá đạo, cường thế, quyến luyến, ôm chặt cô. Giống như muốn khảm Quý Nghiên nhập vào xương cốt của anh, hòa làm một thể với anh.

Thắt lưng Quý Nghiên sắp bị anh bẻ gãy, hô hấp khó khăn, cảm thấy cả người đều vô cùng khó chịu.

Nhưng mà ngay cả khi như thế, cô cũng không đẩy anh ra.

Từ trên người anh, Quý Nghiên cảm nhận được một tia đè nén lo lắng, trái tim liền đau nhói.

Người đàn ông thanh nhã như tiên này từ khi nào đã chịu biểu lộ ra cảm xúc như vậy? Có thể thấy được một giây khi anh biết được tin tức kia, lòng anh đã giống như bị lửa đốt như thế nào? Nếu không cũng sẽ không vừa thấy Quý Nghiên liền không thể chờ đợi được mà ôm cô vào lòng. Chỉ có như vậy, Bạch Thắng mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô. Chỉ có dùng sức ôm cô như vậy, cảm nhận hô hấp của cô, quanh người đều tràn ngập hơi thở của cô, anh mới có thể tin tưởng, Quý Nghiên vẫn còn, vẫn còn ở bên cạnh anh, không hề rời đi.

Cho nên, đối mặt với Bạch Thắng như vậy, làm sao Quý Nghiên có thể đẩy anh ra được?

Không bỏ được.

Như vậy cho dù cô khó chịu thì có gì quan trọng chứ?

"Không có việc gì, Tiểu Bạch, anh xem, em tốt lắm. . . . . uhm. . . . ."

Cô còn chưa nói xong thì đã bị Bạch Thắng hung hăng hôn. Lời nói còn lại cũng bị anh cường ngạnh hôn mà bị ép nuốt xuống, giống như muốn thông qua cách này truyền đạt hết cảm xúc trong lòng anh cho Quý Nghiên biết. Nụ hôn này, mang theo kích động, mang theo điên cuồng, giống như đang tung lưới tình chặt chẽ vây Quý Nghiên vào trong đó.

Cô không từ chối được, cũng không tránh ra, chỉ có thể ở trong sự chủ động của anh mà trầm luân thật sâu.

Bạch Thắng hôn rất bá đạo, giữ người Quý Nghiên thật chặt, theo môi lưỡi xâm nhập, toàn thân hai người cũng dán sát lại với nhau, giống như một thể, chặt chẽ không rời.

"Chậc chậc, tình cảm thật mãnh liệt." Ứng San cảm thán.

Y Mạt Thuần: "Mẹ kiếp, tiểu Thắng Thắng bị cấm dục à? Cầm thú như vậy, a, không đúng, đói khát như vậy à?"

Quý Nghiên nghe thấy tiếng nói, đầu óc trong nháy mắt tỉnh táo lại, mặt đỏ lên, vội vàng đẩy Bạch Thắng ra.

Bạch Thắng cũng ngừng hôn, nhưng cũng không buông cô ra, tay gắt gao giữ chặt Quý Nghiên, mười ngón tay đan vào nhau.

Ứng San ôm ngực, quét mắt nhìn tay bọn họ đang nắm chặt, khóe miệng nở nụ cười ý vị sâu xa.

Y Mạt Thuần bĩu môi: "Sớm như vậy có phải tốt không, tối hôm đó có cơ hội như vậy, thỏ trắng nhỏ đưa tới trên giường con như vậy rồi mà con còn không ăn được, tốn mất một chai rượu ngon của dì. Cho nên mới nói, đàn ông lúc cần cầm thú thì phải cầm thú."

". . . . . . . . . ." Sắc mặt Quý Nghiên đỏ đến không thể đỏ hơn được nữa. Bị bắt quả tang coi như xong đi, dì ấy còn nhất định phải bàn luận trước mặt cô như vậy sao? Điều này thật sự thích hợp sao? Còn nữa, chuyện lần trước quả nhiên là Y Mạt Thuần cố ý mà à à à à à. . . . . Lừa gạt người còn quang minh chính đại nói ra một cách thản nhiên như vậy, lại không cảm thấy một chút không ổn nào, trên đời này cũng chỉ có một cực phẩm là Y Mạt Thuần này thôi !

Bạch Thắng thản nhiên nói: "Lời này dì phải nói cho dượng nghe, dượng chắc chắn sẽ rất vui mừng."

"Đừng, dượng con đã đủ cầm thú lắm rồi, không cần lên cấp! Lại nói, chừng nào thì con mới đưa tiền thưởng cho cô?"

Bạch Thắng: "Rượu là tự dì lấy ra, con có bắt ép dì không?"

Hừ, làm anh giằng co cả đêm vô ích, còn muốn đòi tiền anh? Nghĩ hay thật!

"Lại nói, lần trước ở Florence, dì còn nợ con tiền mạt chược vẫn chưa trả đúng không? Cộng thêm lãi, vừa đúng một tỷ."

Y Mạt Thuần: "Mẹ nó, còn có chuyện này?"

Y Mạt Thuần đang định quả quyết muốn nói sang chuyện khác thì Ứng San nói với Quý Nghiên: "Con xảy ra chuyện gì vậy?"

"A. . . . . Xảy ra chút sự cố nhỏ."

Đề tài thay đổi quá nhanh, Quý Nghiên không phản ứng kịp.

Mọi người vào nhà, Quý Nghiên đang kể sơ qua mọi chuyện xảy ra hôm nay thì Bạch Trì hỏi: "Con có biết là ai làm không?"

Quý Nghiên lắc lắc đầu.

"Thả rắn, còn phái sát thủ ám sát, lại ở khu dân cư, thủ đoạn của người này cũng đủ cầu kì, đầu óc người này được cấu tạo bằng cái gì vậy?" Y Nhân lành lạnh nói chen vào.

Bon họ giết người thường là đều một phát bắn chết, cực kì dứt khoát. Tại sao bây giờ lại phải phiền toái như vậy.

Hơn nữa đến cuối cùng còn không giết được người, để cho chạy thoát.

Thật kém cỏi!

Xét phương diện khác, một mình Quý Nghiên có thể giết chết nhiều rắn như vậy, còn có thể bình an trốn thoát, cũng là rất cường hãn rồi.

"Không có đối tượng nào đáng nghi sao? Bây giờ không biết là nhằm vào Quý Nghiên mà đến hay là nhằm vào Bạch Thắng, nếu có phương hướng sẽ dễ dàng điều tra hơn."

Dù sao thì quan hệ giữa Quý Nghiên và Bạch Thắng chưa từng cố ý giấu diếm, chỉ cần hơi để ý một chút căn bản là sẽ biết ngay.

Kẻ thù của Bạch Thắng cũng không ít, tìm người bên cạnh trả thù cũng không phải không có khả năng.

"Có thể là Ngôn Quyết làm hay không?" Hàn Niệm nói: "Anh nhận được tin tức, thằng nhóc này đã đến Hongkong rồi."

Lại là Ngôn Quyết, người này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

"Hắn không ở London cho tốt, lại chạy tới Hongkong làm gì?" Y Nhân hỏi.

"Có quỷ mới biết, cả chuyện ngày hôm nay nữa, từ trước đến giờ người này là kẻ biến thái, mơ ước tiểu Thắng Thắng cũng không phải mới một hai năm, anh cũng cảm thấy là hắn." Hàn Niệm nói chắc chắn.

Ứng San: "Cái từ "mơ ước" này cũng dám dùng, ngoan, mẹ thằng nhóc đó sẽ khóc."

"Không liên quan gì tới hắn." Bạch Thắng nói.

"Anh cũng nghĩ vậy, người có IQ cao như hắn mà lại dùng thủ đoạn giết người kém cỏi như vậy, nói cách khác, giết người mà như vậy thì CMN người thường cũng có thể chống lại được cả gia tộc Y, anh hoài nghi nếu không phải hắn bị ngu thì là bị vật thể không rõ nào đó ám ảnh."

Hàn Niệm: "Tư duy biến thái vốn là người thường không thể hiểu được."

Y Nhân gật đầu: "Hành động sai lầm cũng khác hẳn với người thường, khó trách em thường không thể giải thích được hành động của anh."

Hàn Niệm: ". . . . . . ."

"Gia tộc Y là cái gì?" Quý Nghiên yếu ớt hỏi.

Lần trước cô nghe cứ như lọt vào trong sương mù, lần này bọn họ lại nhắc tới, cô chỉ cảm thấy cái gia tộc Y kia chắc hẳn rất lợi hại.

Bạch Thắng nói: "Là ba thế lực lớn khủng bố nhất thế giới, Liên Hợp Hội Washington, Mafia Italy, còn có một thế lực, chính là nhà họ Ngôn ở London, gọi là gia tộc Y."

. . . . . . Lợi hại như vậy sao?

"Trong phạm vi toàn cầu, không phải đó là một thế lực khủng bố quốc tế sao? Sao Ngôn Quyết lại cản trở anh?"

Chỉ cần hắn không nói gì đề cập đến Trung Quốc thì Cục Quốc An và hắn sẽ không có xung đột gì chứ?

"Cho nên mới nói hắn biến thái, FBI và chống khủng bố cả ngày đuổi đánh hắn, hắn đâu thèm quan tâm, ngược lại chạy tới ngược luyến tiểu Thắng Thắng, còn yêu nhiều năm như vậy, em có thể hiểu hắn nghĩ cái gì sao?" Hàn Niệm vừa ăn hoa quả vừa nói.

Quý Nghiên: ". . . . . . ."

Quả thật rất biến thái.

Hàn Niệm nghĩ thầm: chỉ là ông xã của em cũng không phải bình thường đâu, trừ nhà họ Ngôn ra thì Liên Hợp Hội và Mafia, Italy cũng đều có quan hệ không rõ ràng với cậu ấy. Có thể cùng dính dáng tới ba thế lực lớn cũng không phải là người bình thường có thể làm được.

Sự cường hãn của Bạch Thắng không đơn giản như những gì Quý Nghiên nhìn thấy.

Nhưng mà lời này anh sẽ không nói, dù sao thì Quý Nghiên mới bắt đầu tiếp xúc với gia đình nhà mình, không phải là anh không tin cô, nhưng những gì nên giấu thì cần phải giấu, nhất là sau khi trải qua vụ Vân Song Chỉ.

Mà Bạch Thắng cũng có chừng mực của cậu ấy, cậu ấy muốn nói cho Quý Nghiên biết cái gì thì cậu ấy sẽ nói.

Lại nói, nếu Ngôn Quyết đã đến Hongkong, vậy nói không chừng Vân Song Chỉ cũng tới. Không biết bây giờ trong lòng Bạch Thắng có còn cảm giác gì với cô ta không. Hoàn toàn quên đi là tốt nhất, nhưng nếu ngộ nhỡ vẫn còn tình cảm, Hàn Niệm nhìn Bạch Thắng, tin tưởng đó cũng là chuyện mà tất cả mọi người cũng muốn biết. Nhưng tên nhóc này lại cố tình giấu giếm thật sâu, ai cũng không nhìn ra được.

"Đúng rồi, cục cảnh sát bên kia. . . . ." Đột nhiên Quý Nghiên nói.

Bản thiết kế của cô . . . . . . . . . .

Bạch Thắng nhẹ nhàng nói: "Chuyện này anh sẽ giải quyết, em đừng lo lắng."

Quý Nghiên khẽ mỉm cười: "Chuyện này cho qua thì tốt rồi, về phần ai chỉ điểm thì cũng đừng tra xét nữa."

Bạch Thắng cau mày: "Anh sẽ không tốt bụng như vậy."

"Không cần tra xét." Quý Nghiên lắc đầu: "Em cũng không muốn biết sự thật."

"Có phải em đã đoán được là ai làm rồi đúng không?"

"Không có."

". . . . . . ."

"Thật mà, cứ coi như là một lần rèn luyện là được rồi. Nếu em đã không sao thì cũng không cần thiết phải đi để ý những chuyện râu ria này, ảnh hưởng đến tâm trạng của mình."

Thấy cô kiên trì, Bạch Thắng cũng không miễn cưỡng nữa.

Anh đã nói rồi, anh sẽ tôn trọng quyết định của cô.

Cư xá Dương Quang không thể trọ được nữa, Ứng San bảo Quý Nghiên ở lại nhà họ Bạch một thời gian, Quý Nghiên lại nghĩ đến Mộc Tây, có chút do dự.

Y Mạt Thuần nói: "Dù sao vẫn còn nhiều phòng, để cho bạn con cùng tới ở cũng được."

Quý Nghiên im lặng.

Lấy khúc mắc giữa Mộc Tây và con trai dì, dì có chắc như vậy là tốt không?

Bạch Thắng hiểu rõ tâm tư của cô, thản nhiên nói: "Để Mộc Tây đến đây đi."

Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như MạngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ