Chap 7

2.2K 202 5
                                    


"Nhưng cô ấy là người của tôi. "

Giữ chặt lấy tay nàng kiên quyết nói. Jennie nghĩ rằng sắp có vụ tranh chấp ở đây rồi.

Đôi mắt của em, ánh nhìn của em rất nghiêm túc, không thể đùa được. Rốt cuộc ý Lisa là sao?

"Tiểu thư ~? "-Nàng nghiến chặt môi nói thầm chỉ đủ để nó nghe thấy.

Nàng chả biết làm gì trong trường hợp này nữa. Bây giờ nàng chính là trung tâm của cuộc đấu tranh này. Chả lẽ lại từ chối Jennie, hay chả lẽ lại từ chối tiểu thư. Hai cánh tay đều được nỗi người giữ chặt. Nên buông bỏ cánh tay nào đây?.

"A tiểu thư kìa!! "-Từ đằng vọng lên tiếng nói.

Là Kim Jae Ha và Park Jun Jae. Hai người chạy thật nhanh đến. Và họ rất ngạc nhiên khi tình cờ lại gặp nàng đi cùng tiểu thư.

"Kim Jisoo? Em cũng đi cùng tiểu thư sao? "

"Dạ"-nàng chỉ biết ngại ngùng đáp

Còn em, Lisa thì lại tụt mất hứng khi 2 con người này xuất hiện. Nó nuối tiếc đánh tuột mất tay nàng. À không, là nó cố ý buông bỏ cánh tay nàng.

Jisoo dùng ánh mắt thương cảm đưa lên nhìn Lisa. Một đôi mắt nàng chưa bao giờ nhìn với nó bao giờ. Tại sao hôm nay mọi chuyện lại diễn ra vô lí hết sức đến vậy. Cảm giác khi này nàng cũng chẳng thể diễn tả được nó.

"Đây là ai vậy Jisoo? Bạn em sao? "-kim Jae Ha lên tiếng

Jennie chỉ mỉm cười rồi gật đầu. Còn Jisoo vẫn còn nhìn em, nhìn Lisa. Rõ ràng nó vẫn còn đứng ngay cạnh nàng nhưng sao cảm giác lại rất xa với. Rồi đến đôi mắt ấy của nó nữa là sao? Sao tự dưng lại trở nên lạnh lùng quá vậy?

Rồi nàng lại quay mặt đi về phía Jennie , vui vẻ nói

"Tình cờ quá! Không ngờ gặp 2 anh ở đây! Hay cả 4 đứa mình đều đi dạo đi! "

Cả 4 đứa mình?? Còn 1 đứa bị bỏ ra ngoài sẽ là Lisa sao? Lisa bông trở nên tức giận, vì ai? Vì điều gì? Nhưng nối tức giận của nó lại không thể hiện rõ ở vẻ bề ngoài. Nó hận nàng. Chả hiệu sao cái vấn đề nhỏ nhoi này lại khiến bực bội đến như vậy? Thế là lại thêm 1 câu hỏi nữa trong đầu nó không thể lí giải được.

"Vậy còn tiểu thư thì sao? "

"À, chắc tiểu thư không thích đông người như vậy đâu."-nàng cười gượng , đôi lúc lại ngó mắt sang nhìn nó.

Nực cười, từ nhân vật chính bỗng chốc Lisa lại trở thành nhân vật phụ.

"Tôi không sao đâu. Bây giờ tôi cũng định về nhà rồi. Mọi người..cứ đi đi! "

Nó lặng lẽ cất giọng, cái giọng lạnh nhạt đến vô cùng. Trong phút chốc nó đã quay lưng bỏ đi. Mọi người đều nhìn theo bóng lưng ấy. Duy chỉ có mình nàng lại không muốn nhìn. Tại sao nhỉ? Sao tự dưng nàng thấy mệt quá!?

[...]

Đêm hôm đó khi trở về nhà, nàng đã thấy nó ngủ trên ghế sofa vẫn còn đang ôm quyển sách, bóng đèn vàng vẫn còn bật. Chắc nó ngủ quên. Nàng nhẹ nhàng từng cử chỉ, bước chân đến tắt đèn, nhẹ nhàng gấp quyển sách để tạm lên bàn. Và cuối cùng là đỡ lấy để cõng vác con người kia lên phòng. Sao nó ngủ say thế nhỉ.

lisoo | sợ yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ