Chương 51: Kết hôn

Start from the beginning
                                    

Lý Tú Anh dí sát vật nhọn hoắt trong tay vào cổ đứa nhỏ, miệng rít lên từng tiếng đáng sợ. Rõ ràng một người con gái có thanh âm ngọt ngào dịu dàng giờ phút này có thể liền trở nên chua ngoa đến chói tai như vậy.

– Tú Anh, mau buông Tiểu Hàn. Em con mẹ nó làm sao vậy?

Phác Xán Liệt cuối cùng cũng sinh khí mà chửi bậy, hắn là lần đầu tiên hung dữ như vậy với cô. Đứa trẻ dường như đi ngược lại với biểu tình của người lớn, khôn mặt non nớt vẫn không tỏ ra sợ hãi, đỗi mắt to tròn vẫn một mực nhìn về phía Phác Xán Liệt. Lý Tú Anh đối với nộ khi của Phác Xán Liệt cũng bị chọc cho phát điên, cô đem theo tiểu tử trong lòng lùi lại vài bước, bộ vãy trắng tinh khôi theo đó mà bị nhuốm bẩn một mảng.

– Anh còn to tiếng với em?

– Tú Anh, con hãy bình tĩnh có chuyện gì từ từ nói trước tiên thả đứa trẻ ra đi.

Phác mẫu một bên cũng nhìn không nổi, dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa đứa trẻ kia còn nhỏ như tuyệt đối không thể khi dễ nó như vậy. Lý Tú Anh vẻ mặt tuyệt vọng quay về phía Phác mẫu

– Mẹ, tại sao ngay cả mẹ cũng đối xử với con như vậy. Tất cả các người tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Đứa trẻ này căn bản không nên tồn tại. Mẹ kiếp Biện Bạch Hiền, tôi ở bên Phác Xán Liệt hơn hai mươi năm qua, hắn lại vì một kẻ như cậu mà không thèm nhìn tôi lấy một lần. Vào thời điểm hắn khó khăn nhất tôi luôn ẩn nhẫn ở bên hắn, một phút cũng không rời. Bảy năm qua cậu một lần cũng không tới tìm hắn tại sao vào ngày tôi cùng hắn trở thành vợ chồng lại tới đây gây rối. Dựa vào đứa trẻ này là có thể cướp Phác Xán Liệt từ tay Lý Tú Anh này sao? Nằm mơ.

– Lý Tú Anh ở đây nhiều người như vậy cô nghĩ giết được Tiểu Hàn thì bản thân cô sẽ không sao ư?

Lý Tú Anh bỗng nhiên cười như điên dại, ánh mắt chứa tia tàn độc rợn người, cô rít lên:

– Ai nói tôi sẽ giết nó. Hoàng Tử Thao, Ngô Diệc Phàm, Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền tất cả đi theo tôi. Những người còn lại xin đừng làm phiền.

Tú Anh đem cây trâm trên tay bỏ xuống, đem theo đứa trẻ trong lòng tiến vào nhà lên tới tầng thượng cuối cùng sáu người lớn nhỏ mới dừng lại. Lý Tú Anh không chút kiêng nể mà đẩy đứa trẻ trong lòng về phía Bạch Hiền. Cậu chửi thầm một cậu rồi vội vàng đỡ lấy hài tử. Đứa trẻ cũng không vì thế mà òa khóc chỉ một mực hướng về phía Phác Xán Liệt một câu cũng không nói chẳng rõ do bị dọa cho quá sợ hãi hay vì nguyên do nào khác. Bạch Hiền nhìn đứa trẻ trong lòng không khỏi dấy lên xót thương, rõ ràng còn nhỏ như vậy… đứa trẻ này chắc hẳn rất đau lòng. Cậu bản thân làm ba ba lại không thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh hại nó phải chạy đi tìm cha như vậy. Bạch Hiền thở dài ôm đứa trẻ vào lòng, bàn tay thon dài khẽ lồng vào mái tóc hạt dẻ khẽ khàng vuốt ve. Bạch Hiền thì thầm vào tai đứa trẻ, rất nhỏ, nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe thấy:

– Tiểu Hàn…có ba ba ở đây đừng sợ.

Thân ảnh bé nhỏ trong lòng Bạch Hiền khẽ run rẩy. bạch hiền biết đứa trẻ này tỏ vẽ quật cường như vậy nhưng rõ ràng trong lòng đã bị dọa cho khiếp sợ chỉ là trước mặt Phác Xán Liệt nó không muốn trở lên yếu đuối mà thôi.

– Sướt mướt đủ chưa?

Lý Tú Anh gương mặt lộ vẻ nhàm chán, giọng điệu cũng mang theo vài phần cáu bẳn.

Bạch Hiền mặc kệ nữ nhân, ôm lấy đứa trẻ mang xuống lầu. Cậu tiến thẳng về phía Phác mẫu. Người phụ nữ này vẫn như trước, mang theo vẻ xinh đẹp đằm thắm của người phụ nữ thành đạt nhưng cũng không kém phần quyền uy. Bạch Hiền khẽ cúi đầu chào Phác mẫu. Bản thân bà cũng âm thầm đánh giá qua nam nhân trước mắt, rõ ràng bảy năm qua cậu trưởng thành hơn rất nhiều, vẻ đáng yêu đơn thuần trước kia đã không còn có thứ gì đó từng trải hơn, từ người cũng toát ra chút khí thế lạnh lùng đến vô huyết vô lệ.

– Phác mẫu.

– Cậu tìm ta có chuyện?

– Cũng không hẳn, chỉ là tạm thời cháu có chút việc cần giải quyết có thể hay không làm phiền Phác mẫu chiếu cố đứa trẻ này.

– Tại sao lại là ta?

Bạch Hiền khẽ mỉm cười như có như không, lời nói ra mang theo vài phần ẩn ý:

– Dù sao thì chọn người thân thích cũng vẫn hơn người ngoài. Vậy cháu xin phép trước, Lam Hàn nghe lời ba ba ở đây ngoan ngoãn một chút.

Phác mẫu nghe có chút không hiểu, mi tâm theo đó mà khẽ nhăn lại. Bà cúi đầu nhìn đứa trẻ cao chưa đến ngực kia. Bất quá nhìn đứa trẻ này có đến bảy tám phần quen mắt. Chẳng lẽ…

[Longfic|SA][MA, sinh tử văn][KrisTao, ChanBaek] Ái MuộiWhere stories live. Discover now