Chương 13

118 11 0
                                    

Enjoy~~~~

  Ngồi trong nhà hàng, Thế Huân  hận không thể tìm được cái lỗ nào chui xuống, mất mặt quá sức.

Đời này chưa từng mất mặt như thế bao giờ."Ông tổng, ngày mai tôi hầm canh đậu xanh cho anh nhé, chắc chắn anh bị nóng quá mới chảy máu mũi." Lộc Hàm nhiệt tình nói, sức khỏe ông tổng kém thật đấy!"Ừ!" Tuy hắn có chút khinh bỉ Lộc Hàm nhiều chuyện nhưng dù sao cậu cũng vô tình cho hắn bậc thang leo xuống.Nhân viên phục vụ hợp thời xuất hiện bê đồ ăn lên.

Lộc Hàm cẩn thận nhìn đủ loại đồ ăn ngon lành, chờ Thế Huân gắp miếng đầu tiên xong cậu mới tỉ mỉ thưởng thức.Ừm, cá này chắc chắn lăn bột chiên trước sau đó mới nấu.

Thói quen vừa ăn vừa nghiên cứu cách làm từng món.Đợi cậu nghiên cứu thấu đáo toàn bộ xong, ngẩng đầu lên thì thấy Thế Huân dựa vào ghế, khoanh tay nhìn cậu với vẻ mặt sâu xa khó lường."Ông tổng, anh không ăn à?" Không phải hắn nói đói sao? Ăn có một miếng vậy? Nuôi chim sẻ à?"Khó nuốt, tôi muốn ăn cơm chiên cậu làm bữa trước." Thế Huân ghét bỏ nhìn đồ ăn thơm phức trên bàn. Lộc Hàm lầm bầm trong bụng, rõ ràng ăn rất ngon mà.

Lưu Mai nói không sai, nhà tư bản đúng là bóc lột sức lao động của quần chúng.

Mình từ bảo vệ thăng cấp lên vệ sĩ, giờ còn phải làm đầu bếp tư nhân nữa?Nhưng mà ăn xôi chùa thì phải quét lá đa, ai kêu ông chủ tịch trả thù lao cao kinh hồn cho cậu làm chi.

Lộc Hàm không có khí phách mà thỏa hiệp."Nhưng buổi chiều còn phải đi làm..." Vẫn ráng giãy dụa chút đỉnh."Giờ còn sớm, tới kịp." Thế Huân bắt đầu đổi giọng, Lộc Hàm thức thời gật đầu.Lúc tính tiền đột nhiên Lộc Hàm nói với phục vụ: "Làm phiền gói mấy thứ này lại cho tôi."Cả một bàn đồ ăn bỏ thế quá tiếc, bao nhiêu người nghèo khổ ngay cả cơm cũng không có mà ăn.Thế Huân bất mãn trừng Lộc Hàm "Gói làm gì, bỏ trong xe có mùi.""Có thể bỏ vào cốp, mấy món này đều chưa động vào, bỏ như thế là lãng phí thức ăn..."Dưới yêu cầu cực lực của Lộc Hàm, rốt cuộc Thế Huân thỏa hiệp.

Nhân viên phục vụ không thấy lạ, nhanh nhẹn gói đồ đàng hoàng đưa cho Lộc Hàm.Hai người ra khỏi nhà hàng thì vừa vặn đối diện có mấy nhân vật áo quần bảnh bao đi tới, thấy Thế Huân nhiệt liệt chào hỏi, Thế Huân cũng hiếm khi treo bộ mặt tươi cười chân thành."Cậu đi khởi động máy trước, mở máy lạnh ra, một lát tôi qua." Thế Huân quăng chìa khóa xe cho Lộc Hàm, quay người tiếp tục trò chuyện với các anh em.

=============================================================================

Lộc Hàm nghe lời cầm chìa khóa tới bãi đậu xe, tìm thấy chiếc việt dã quen thuộc xong mở máy lạnh ra, hơi nóng trong xe cuồn cuộn ập vào mặt. Chui ra khỏi xe cách xe mấy bước, cậu nhìn bóng Thế Huân từ xa, bảo đảm hắn an toàn."Cậu là... Lộc Hàm?" Một cô gái quần áo đẹp đẽ đứng bên cạnh cậu hỏi chừng."Vâng, cô là...?" Lộc Hàm nheo mắt nhìn người trước mặt, đầu óc nhanh chóng xoay tít thử tìm người phù hợp với hình tượng này."Tớ là Chu Lị nè! Cậu quên rồi à? Lúc trước ở gần nhà cậu, nhà tớ bán đồ ăn sẵn đó." Chu Lị cười hi hi, trong ấn tượng của cô ta Lộc Hàm là người nghèo mạt rệp, tuy nhà mình cũng chỉ buôn bán nhỏ nhưng so với Lộc Hàm mà nói là cách biệt trên trời dưới đất, với lại bây giờ mình phát đạt rồi, không thể không khoe khoang."À! Tôi nhớ ra rồi!" Lộc Hàm nghĩ ra, chẳng trách nhìn thấy rất quen."Sao cậu ở thành phố S?" Chu Lị xách cái giỏ Chanel của mình lên, cố ý huơ huơ trước mặt Lộc Hàm, đáng tiếc Lộc Hàm hoàn toàn không rành mấy thứ này."Tôi làm việc ở thành phố S." Lộc Hàm lại nhìn Thế Huân đang nói chuyện vui vẻ với bạn, có phần yên tâm đôi chút.

[HunHan/Edit ] Cậu Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của TôiWhere stories live. Discover now