Chương 2: Những Thứ Không nên nhìn

744 9 0
                                    

Chương 2: Những Thứ Không Nên Nhìn

Hải Nhạc đi xuống lầu bật đèn lên, phòng khách tối đen trong nháy mắt trở nên sáng bừng.

Cảnh tượng đập vào mắt cô không phải ai phát bệnh mà là hai thân thể trần truồng đang liều chết dây dưa trên ghế sofa, không ai khác mà chính là anh trai trên danh nghĩa của cô cùng một cô gái có khuôn mặt xa lạ.

Ánh sáng đột ngột khiến Tạ Phẩm Dật quay đầu lại, thấy Hải Nhạc đang đứng bất động tại chỗ hắn liền ngưng động tác đang làm.

Hải Nhạc chưa bao giờ thấy cảnh tượng dâm đãng như vậy, hình ảnh mãnh liệt đập vào mắt làm cho đầu óc cô trống rỗng, đến khi tiếp xúc ánh mắt lạnh lùng và sắc bén của Tạ Phẩm Dật cô mới tỉnh táo lại, nhận ra người mình đang nhìn là ai, cô hít một hơi khí lạnh, thiếu chút nữa bật ra tiếng thét chói tai nhưng vẫn kịp thời bịt miệng.

Mà người hét lên lại chính là cô gái đang bị Tạ Phẩm Dật đặt dưới thân kia, ánh sáng chiếu vào thân thể trần trụi khiến cô ta cảm thấy xấu hổ, cô ta cố đẩy Tạ Phẩm Dật ra: "Phẩm Dật, có người!"

Tạ Phẩm Dật lạnh lùng liếc Hải Nhạc vẫn đang sửng sốt, sau đó xoay qua cười tà ác với cô gái nằm dưới thân: "Không cần để ý đến nó."

Hai tay vốn buông hai bên người của hắn đột nhiên bắt lấy bờ eo của cô gái dùng sức đâm sâu vào làm cô ta liên tục phát ra tiếng thét chói tai.

Hải Nhạc sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, run lẩy bẩy định bước lên cầu thang.

"Không được đi! Cô dám đi?" - Tạ Phẩm Dật đột nhiên lên tiếng, giọng nói tràn ngập sự bá đạo không thể kháng cự: "Xoay người, đối mặt với tôi! Mở to mắt ra!"

Hải Nhạc run rẩy, không, cô không muốn đối mặt với hắn, cảnh tượng này trong mắt cô thật sự là quá ghê tởm!

"Trì Hải Nhạc, tôi đếm ba tiếng, ba, hai..." - Tạ Phẩm Dật nhếch đôi môi mỏng, lạnh lùng đếm.

Trước khi hắn thốt ra tiếng "một", Hải Nhạc chết lặng xoay người đối diện với Tạ Phẩm Dật, như một con rối mở to mắt nhìn, ánh mắt đắc ý và độc ác của hắn xông thẳng vào ánh mắt cô, còn thản nhiên cười.

Tạ Phẩm Dật nhìn thẳng vào Hải Nhạc, cũng không ngừng di chuyển trên người cô gái kia, hắn cứ nhìn chằm chằm Hải Nhạc như vậy, không bỏ sót bất kỳ một biểu cảm nào trên gương mặt cô.

Không phải hắn chưa từng nhìn thấy Hải Nhạc mặc đồ ngủ bao giờ, mà là hắn chưa bao giờ thấy cô mặc cái váy ngủ nào chỉ che đến đùi như tối nay. Thật không ngờ, thân hình phẳng lỳ gầy yếu như cọng giá của cô từ bao giờ trở nên hấp dẫn như vậy?
Cô đã lớn lên từ khi nào? Mà hắn lại không để ý con nhóc này cũng sẽ có một ngày lớn lên? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tạ Phẩm Dật thầm nghi hoặc chính mình.

Dưới ánh mắt thâm hiểm của Tạ Phẩm Dật, Hải Nhạc thả lỏng bờ môi đang cắn chặt ra, nhưng hai tay cô lại lặng lẽ nắm chặt thành nắm đấm. Không, không thể bị sự ác độc của hắn đánh gục, cô tự nhủ trong lòng không cần để ý Tạ Phẩm Dật. Ánh mắt ác độc của cùng dáng người giống như siêu mẫu trên sân khấu của hắn cũng cảnh cáo cô không được yếu đuối, bởi vì người đàn ông mà cô đang phải đối diện này là một kẻ không hành xử theo lẽ thường, hắn là một con quỷ.

Cô hờ hững đối diện với Tạ Phẩm Dật.

Ngoại trừ mặt cô đang ửng hồng, Tạ Phẩm Dật không thể nhìn ra một chút gì là không ổn, ánh mắt của cô vẫn luôn trong sáng bình tĩnh như vậy, giống như cảnh tượng thế này chẳng là gì đối với cô.

Tạ Phẩm Dật không khỏi nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng "shit", hắn ghét ánh mắt trong trẻo của cô, hắn ghét việc cô luôn bày ra vẻ mặt thánh thiện và thuần khiết như thiên sứ kia khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Tóm lại là hắn ghét cô!

Cơn giận của hắn dần bộc phát, hắn dùng sức phát tiết trên người cô gái cho đến khi cô ta thét chói tai tê liệt ngã xuống dưới thân mình. Tạ Phẩm Dật cũng thở hổn hển phóng chính mình ra, ngay cả ở thời điểm lên đỉnh, hắn cũng không hề rời mắt dù chỉ một chút khỏi khuôn mặt đã đỏ lên như muốn xuất huyết kia. Hắn rốt cục cũng cảm thấy hài lòng, hóa ra cô cố tình ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

"Trì Hải Nhạc! Sau này rồi sẽ có một ngày, cô cũng sẽ giống như cô ta nằm ở dưới thân đàn ông, tôi thật muốn nhìn xem lúc đó cô còn có thể bày ra bộ mặt như tiên nữ không vướng bụi trần giả dối đó hay không!" - Tạ Phẩm Dật cười lên ha hả, hắn rất hài lòng nhìn khuôn mặt Hải Nhạc từ đỏ rừng rực chuyển thành trắng bệch như tờ giấy.

Vừa nghĩ tới Hải Nhạc sẽ giống cô gái này nằm dưới thân đàn ông, tim của hắn đột nhiên nhói lên, chết tiệt, hắn ghét điều đó! Hắn ghét cô nằm dưới thân gã đàn ông khác!

"Tôi đi được chưa?" - Hải Nhạc bật ra tiếng hỏi cứng nhắc.
Tạ Phẩm Dật từ trong hoang mang tỉnh táo lại, làm sao cô ta còn có thể bình tĩnh như vậy? Một cơn tức giận không tên chợt bùng lên, hắn đột ngột đứng dậy mà quên mất mình đang trần truồng, lớn tiếng rống vào mặt Hải Nhạc: "Cút! Cút cho tôi!"

Hải Nhạc rốt cuộc cũng được nới lỏng sợi dây đang căng lên trong lòng, cô xấu hổ vội vã chạy lên lầu, đi vào phòng của mình đóng sầm cửa lại.

Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, nước mắt cô trào ra.

Tại sao ông trời lại bắt cô gặp phải con quỷ này? Khi nào thì cô mới có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn?

"Tạ Phẩm Dật, anh là đồ quái vật! Quái vật không có trái tim! Tôi nguyền rủa anh xuống địa ngục!" - Cô căm hận mắng hắn, cũng lau đi nước mắt trên mặt.

Anh Trai Ác Ma: Nói Em Yêu TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ