CHƯƠNG 184: VÔ TÌNH GẶP TRÊN ĐƯỜNG

Start from the beginning
                                    

Giờ khắc này, Lý Chân Chân trong ngực có loại đau đớn xé rách da thịt.

"Đủ rồi! !" quay về phía Tiền Trình nộ hét một tiếng, "Tôi cùng anh ta quay về!"

Nói xong, đỡ Bành Trạch lên xe.

Mãi cho tới khi xe của Bành Trạch khuất khỏi tầm mắt của Tiền Trình, Tiền Trình mới hồi phục lại tinh thần. Sai rồi! Cảnh sát Hạ nói trách nhiệm của mình chính là kích động Bành Trạch, thúc đẩy hai người bọn họ ở bên nhau, mình thế nào lại động thủ?

Trên đường trở về, Lý Chân Chân nhiều lần khuyên Bành Trạch, "Đi bệnh viện"

"Đã trễ thế này còn đi bệnh viện?"

Lý Chân Chân nói: "Có bác sĩ trực đêm."

"Lười đi." Bành Trạch nói.

Lý Chân Chân hiểu Bành Trạch muốn gì, đành ở trong xe tìm hộp đồ dùng y tế, lấy ra nước khử trùng và thuốc mỡ, cũng không quá tình nguyện mà bôi cho Bành Trạch.

Bành Trạch đột nhiên cảm khái nói: "Tôi nhớ kỹ trước đây tay của tôi bị lá bài cắt một miếng rất nhỏ, cậu cũng kiên quyết bôi thuốc cho tôi."

Lý Chân Chân động tác chợt dừng lại, hừ lạnh nói: "Lúc ấy anh vẫn còn chê tôi già mồm lắm điều, nói dán băng cá nhân là được, làm gì cần phải bôi thuốc."

"Phải..." Bành Trạch thở dài, "Bây giờ suy nghĩ lại một chút, lúc ấy thực sự thấy hạnh phúc. Cậu hiện tại bôi thuốc cho tôi giống như là tôi đang thiếu cậu mấy triệu nhân dân tệ ấy."

Lý Chân Chân cười khúc khích.

Bành Trạch yên lặng nhìn Lý Chân Chân một lúc, giọng điệu ôn nhu, "Chân Chân à..."

Lý Chân Chân đột nhiên kinh hô một tiếng, "Ấy! Anh mau nhìn xem người kia là ai?"

Bành Trạch hanh một tiếng, "Chiêu cũ rồi! Vẫn còn đùa giỡn?"

"Ai đùa với anh, anh tự nhìn đi, đó không phải là Viên Tung sao? Chính xác rồi! Chính là Viên Tung! !" mắt tỏa ánh sáng, vẻ mặt hưng phấn dị thường.

Bành Trạch chỉ có thể theo ánh mắt của Lý Chân Chân mà nhìn sang, quả nhiên thấy được Viên Tung đang ngồi ở trong chiếc xe đối diện. Ngửa ra sau, hai cái chân cứng rắn gác lên vô lăng, hai mắt khép chặt, mặt không biểu cảm, như là đang ngủ.

Bành Trạch không thể không tức giận, mặc dù chỗ Viên Tung đậu xe có đèn đường soi rọi nhưng cách xa như vậy, Lý Chân Chân có thể nhìn một cái liền nhận ra?

Lý Chân Chân hưng phấn, điệu bộ muốn leo xuống xe liền bị Bành Trạch kéo lại.

"Đi đâu?"

Lý Chân Chân nói: "Cùng anh ta lên tiếng chào hỏi!"

"Chào hỏi cái gì? Người ta quen biết nhiều về cậu sao? Còn ở đó cùng người ta chào hỏi."

Bành Trạch châm chọc thế nào cũng không tiêu diệt được nhiệt trình trong lòng Lý Chân Chân, nhưng ngại vì thuốc còn chưa thoa xong cho hắn, chỉ có thể tiếp tục ở trên mặt Bành mà bận rộn, ánh mắt chăm chú mà thoa, trong miệng thì lẩm bẩm.

THẾ BẤT KHẢ ĐÁNG _ SÀI KÊ ĐẢNWhere stories live. Discover now