Chương 1

34.7K 724 77
                                    

Kim Ninh Cung.

"Nương nương, nô tì đã chuẩn bị xong, mời người dùng." Tố Nhi đem một bát canh hồng sen lên cung kính nói với Dạ Vi Tước.

"Được." Dạ Vi Tước thản nhiên nói, nàng vẫn giữ nguyên tư thế đọc sách, nét mặt bất động thanh sắc.

Một lúc sau Dạ Vi Tước mới đóng sách, ngẩng đầu đem hồng sen chậm rãi cho vào miệng, nhìn người vẫn đang đứng một bên hỏi: "Cung Sa, Lạc Mạn đã về chưa?"

"Khởi bẩm nương nương, các nàng đi đã lâu chắc cũng sắp trở lại." Tố Nhi đáp.

Đúng lúc đó xuất hiện hai cung nữ mà Dạ Vi Tước vừa hỏi, đang từ bên ngoài đi vào thư phòng.

"Hồi nương nương, hiện tại Hoàng Thượng đang ở điện không bận chính sự." Lạc Mạn thấp người kính cẩn nói.

"Hồi nương nương, nô tỳ vừa hỏi được lễ cúng tế chùa Vạn Thiên ở Ngữ Nam vẫn diễn ra như thường năm."

Cung Sa cũng theo sau Lạc Mạn hướng nương nương nói. Ngữ Nam mà bọn họ vừa nói chính xác là cách kinh thành rất xa. Thường năm diễn ra lễ cúng tế rất lớn ở chùa Vạn Thiên, mà chùa Vạn Thiên là nơi rất linh thiêng, nên người đỗ về nơi này rất nhiều, mỗi năm nương nương đều không ngại đường xa cực khổ mà đến đó.

"Ừ." Dạ Vi Tước ừ một tiếng xem như đã hiểu được mọi chuyện. Nàng là đang muốn đến chỗ Hoàng Thượng để xin phép xuất cung, nàng cũng không thể tự tiện rời cung, bởi vì hoàng thượng là người có địa vị cao nhất, hắn không cho phép ai tự quyết định mà không có sự cho phép của hắn, lòng tự tôn của đế vương rất cao.

Nương nương của các nàng lúc nào cũng vậy, luôn lãnh đạm, trên người còn luôn toát ra loại băng lãnh làm cho người ta cảm giác thực khó gần. Các nàng theo nương nương từ nhỏ nên rất hiểu người, bởi vì mỗi khi đối mặt với hoàng thượng người mới không thoải mái, mà càng không thoải mái thì càng lãnh đạm kiệm lời. Người cùng hoàng thượng cũng đã một thời gian dài không gặp, tuy rằng thất sủng nhưng vị thế của người vẫn không lung lay, là bởi vì hậu cung bao nhiêu năm qua luôn được người kiểm soát tốt, vị trí trong lòng dân chúng cũng không có ai thay thế được, cái này nàng tin hoàng thượng rất rõ nên mới không phế hậu.

Nói về Cung Sa, Lạc Mạn, thì từ nhỏ đã được Dạ phủ nhận nuôi. Ở đó Dạ Tã Phàm đại nhân hướng hai người các nàng học võ, vì thế đã lãnh ngộ được võ công từ rất lâu, chỉ riêng Tố Nhi có thể chất yếu kém nên không thể học. Các nàng là người mà phụ thân của nương nương giao cho trọng trách bảo vệ người, lúc vào cung cũng là đem theo hạ nhân tiến cung. Vì vậy mà các nàng cũng được gọi là tâm phúc của nương nương.

"Cung Sa giúp bản cung thay y phục."

Dạ Vi Tước thở dài rồi lại hít một hơi mới nói, cũng đã lâu không cùng hoàng thượng tiếp xúc, lo lắng cũng không tránh khỏi.

Cung Sa rất mau đã đổi cho nương nương của nàng từ y phục lam nhạt bằng bộ cung bào đỏ sẫm. Để đến Ngọc Uy Cung phượng bào là điều không thể thiếu.

[Bách Hợp][Tự viết-Hoàn] Thổ Phỉ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ