Chương 2. Playgirl và nữ vương, ai hơn ai nào

Zacznij od początku
                                    

"Tốt, vậy hôm nay tôi có thể cà thẻ của cưng thoải mái nhỉ. Đến Ginza đi, Gucci mới ra mẫu túi mà tôi thích."


...


Clarita cảm thấy toát mồ hôi, dù nói gia đình có điều kiện, mua đồ hiệu cho người tình cũng chẳng hiếm, nhưng tốc độ quẹt thẻ thế này chỉ có thể diễn tả trong hai chữ: "đốt tiền". Mamiya liếc trong gương, nhận ra khuôn mặt cô đã bắt đầu hết cười nổi, cảm thấy thật vui vẻ làm sao.

Nụ cười khoái trá của nàng dĩ nhiên lọt vào tầm mắt cô. Clarita vuốt cằm, thật ra những dịp thế này cũng không nhiều, bình thường họ rất ít khi ra ngoài cùng nhau. Còn ít hơn cả những lão già lén lút nuôi nhân tình ở ngoài, mấy lão ấy trộm gan còn dám tay trong tay đưa bồ trẻ đi ăn tối hay du lịch, còn họ gặp gỡ chủ yếu chỉ trên giường.

Như thế có gì không tốt? Ngả người ra sau, Clarita lướt tia nhìn tham lam lên đường cong hoàn mỹ của nàng. Cái cô cần là tình nhân, không phải người yêu!

Mamiya quay lại, nhìn thấy cô đã kịp liếc mắt với mấy cô nhân viên trẻ, đột nhiên cảm thấy chiếc váy hoàn hảo mấy phút trước dường như xuất hiện những đường may hỏng, cảm giác thật là khó chịu.

"Về thôi."

"Sao vậy, không mua tiếp à?"

"Đủ rồi, chân tôi đi muốn nhừ cả ra." Nàng nói dối không chớp mắt, phi lý rõ ràng khi bà chủ một quán bar suốt ngày tới lui tiếp khách lại không chịu được vài tiếng mua sắm, nhưng đây là Clarita, cô chẳng bao giờ phản bác lại lời nàng.

"Được rồi, về tới quán em sẽ giúp chị thoải mái, được không?"

Nghe làn hơi nóng hổi phà vào tai, nàng liếc cô một cái sắc lẻm. Ai chẳng biết kiểu "thoải mái" kia là gì.


...


"Nhẹ, nhẹ một chút. Clarita, nhẹ thôi. A~"

Cô nhân viên tội nghiệp đứng ngoài phòng, khuôn mặt đỏ dừ như tôm luộc. Ai mà biết đem đồ ăn tối lên phòng lại nghe được thứ âm thanh hổn hển rên rỉ kia cơ chứ. Loay hoay mãi, người nhân viên nọ không biết nên để đồ ăn đấy rồi lui xuống hay gõ cửa vào. Gõ cửa thì phá đám chuyện tốt của người khác, mà im lặng để đấy thì nhất định bị quên bẵng. Ừm... nhất là khi người ta đang bận một số chuyện dễ quên trời quên đất!

Chiếc khay trên tay cô lạnh dần, đây đều là đồ hảo hạng, nếu để lâu thì nhất định mất đi một nửa hương vị. Cuối cùng vì trách nhiệm của một nhân viên mẫn cán, cô rụt rè gõ lên cửa mấy cái, định bụng bên trong nghe được sẽ nhanh chóng xuống lầu.

"Vào đi."

Mặt cô nhân viên đã đỏ nay càng đỏ hơn, dù sao cô cũng chỉ là nhân viên chứ không phải gái bán hoa, nhìn người khác làm chuyện kia không thể xem là việc bình thường được.

"Vào đi chứ."

Hít một hơi, cô bê khay thức ăn vào. Đúng như cô nghĩ, bà chủ xinh đẹp của cô đang khỏa thân nằm trên giường, khuôn mặt hưởng thụ, nhưng...

Ngựa hoang (Girl x Girl)Opowieści tętniące życiem. Odkryj je teraz