Chương 15;

50 3 0
                                    

Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________

Thời gian bay là khoảng hai tiếng. Phác Thái Anh đã chợp mắt một lúc ở trên xe, giờ không còn buồn ngủ nữa, bèn mở máy tính, bắt đầu xem tài liệu. Lát sau, cô quay đầu nhìn sang Kim Trân Ni lúc này vẫn đang hăng hái tinh thần: “Em không buồn ngủ à?”

Kim Trân Ni lắc đầu. Ngồi bên cạnh nữ thần làm sao mà buồn ngủ cho được? Cô tỉnh táo đến mức muốn đi lái máy bay đây này.

“Không buồn ngủ thì kiếm chuyện gì làm đi, cứ nhìn chằm chằm chị làm gì?” Phác Thái Anh nói.

Bị phát hiện.

Kim Trân Ni vờ như không hề để ý mà mở ba lô, lấy máy tính ra, ấn mở tài liệu về khách hàng, bắt đầu xem một cách nghiêm túc.

Lát sau, bên cạnh xuất hiện một mùi hoa cam thoang thoảng. Phác Thái Anh chồm ra trước màn hình máy tính của cô: “Cái này em lấy đâu ra thế?”

“Hôm qua hỏi chị Hứa Hoan đưa.” Kim Trân Ni ra mòi bình tĩnh nói, ánh mắt lại liếc ngang nhìn chăm chú vào góc nghiêng mặt đối phương.

“Hừm, khá giỏi đấy, rất tích cực, chủ động.” Phác Thái Anh xem một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Kim Trân Ni, lại thấy cô nàng đột nhiên che mắt, ngoảnh mặt sang một hướng khác.

“...” Phác Thái Anh hỏi, “Sao vậy? Bộ chị làm em xốn mắt hả?”

“Không phải.” Kim Trân Ni chỉ là liếc lâu quá nên mắt hơi đau thôi.

Đương nhiên Phác Thái Anh biết không phải, nhưng cô vẫn không nhịn được mà muốn trêu cô nàng: “Vậy tại sao em ngoảnh đi, không nhìn chị?”

“Bị hào quang của chị làm sợ hãi.” Kim Trân Ni thành thật nói.

Phác Thái Anh: “Phụt, cũng biết nói đùa lắm.”

Kim Trân Ni: “...”

Không không, cái này là nói thật.

Phác Thái Anh lại ngồi xuống chỗ, một lần nữa mở bảng tổng hợp tài liệu lên, nhìn xem ngành của khách hàng có những công ty nào thích hợp để bàn bạc.

Nhoáng cái đã một giờ trôi qua, Phác Thái Anh bóp bóp phần vai cổ, quay đầu ngó sang bên, thấy Kim Trân Ni vẫn đang tập trung nhìn vào màn hình, trước mặt còn có một quyển sổ nhỏ, trong sổ ghi một vài điểm quan trọng cần chú ý.

Phác Thái Anh lại càng cảm thấy năng lực làm việc của cô sinh viên thực tập này không tồi, xem ra cô khá may mắn trong việc phân công hướng dẫn sinh viên thực tập ngẫu nhiên lần này.

Liếc mắt thấy Phác Thái Anh đang nhìn mình, Kim Trân Ni âm thầm ưỡn ngực, ngẩng đầu, ngồi thẳng, ánh mắt không dám lia một chỗ nào, tim nổi trống dồn dập. Mãi đến khi nghe thấy tiếng của tiếp viên hàng không, cô mới thoát ra khỏi cảm xúc hồi hộp, ngại ngùng mà lâm vào sợ hãi.

“Chào anh, xin hỏi anh muốn thức uống gì? Ở đây chúng tôi có Coca, nước chanh, nước khoáng. Có cần bánh quy không?” Tiếp viên hàng không và chiếc xe đẩy tiến đến càng lúc càng gần.

Kim Trân Ni lo lắng nhấp nhấp bàn chân.

Không nói chuyện với người lạ có được không?

chaenie-cover | tỏ tình xong, tôi lộ thân phậnWhere stories live. Discover now