24

61 17 0
                                    


Chiếc vòng cổ thạch anh bị va vào thành giếng vỡ nát, không thế đi theo chủ nhân của nó. Mặc kệ những âm thanh hỗn loạn bên tai, Zhang Hao chết lặng nhìn giếng trời mù mịt, rồi lại nhìn từng mảnh thạch anh vỡ tan bên cạnh.

Hwangag bị các vị thần áp chế, chú Hwa lo lắng đến bên cạnh Zhang Hao muốn đỡ ngài dậy. một luồng áp lực vô hình tỏa ra khiến tất cả đều khó thở, không chỉ các vị thần, ngay cả các phù thủy là người phàm cũng đờ người trước áp lực này. Đây là áp lực giải phóng cơn giận của vị thần tối cao.

Zhang Hao bình tĩnh nhặt từng mạnh vỡ của viên thạch anh vàng, mặc kệ từng vết cắt rỉ máu thấm đỏ một góc tay áo choàng trắng như tuyết, nhặt đến không còn một mảnh vụn nào, rồi lại từ tốn giật đứt một sợi tơ vàng trên áo, kết từng mảnh vỡ lại, từng giây áp lực chồng chất lại càng tăng lên, đến khi chiếc vòng tay xinh xắn hoàn thành, một nửa thần điện đã gục ngã.

Nhìn kẻ đang bị áp chế giữa điện, Zhang Hao đờ ra một chút, đeo chiếc vòng mới kết vào cổ tay nhỏ gầy, chậm rãi bước tới ngồi xuống trước mặt Hwangag

- Vì sao vậy?

- Hắn... hắn không xứng đáng...

- Vậy ngươi xứng à?

- Ít ra...ta...cũng là thần, được chọn đến đây với ngươi....

- Không, ngươi đâu được chọn đến đây?

- Rõ ràng...

- Không, ngươi là do ta tìm đến, để bảo vệ em ấy

- Không thể nào...

- Hwangag, chỉ còn chút nữa thôi, không gian ảo ảnh ta cần ngươi tạo ra, chỉ còn chút nữa là hoàn thành rồi......

- Không thể nào, rõ ràng đó là tác phẩm của riêng ta....

- Em ấy yếu lắm rồi.... Ta chỉ muốn những khoảnh khắc cuối cùng được ở cùng em ấy. Nhân loại không cứu được em ấy, nên ta mới đưa em ấy tới đây...

- Hắn.........

- Câm mồm, ta ghét những kẻ cắt lời ta

Zhang Hao dùng ánh mắt chán ghét nhìn Hwangag, hắn cảm thấy cổ họng như bị một thứ gì đó chặn cứng không thể phát ra tiếng động. Tất cả những ai có mặt lúc này đều không dám tin vị thần độc đoán cay nghiệt trước mặt này chính là Zhang Hao luôn vô tư vô lo, mỗi ngày đều cười nói vui vẻ dạo chơi khắp thần điện. Từ bao giờ, họ vô tình quên mất người đứng đầu thần điện không thể là một kẻ ngu ngốc tầm thường.........

- Ta chưa bao giờ ước ao thứ gì cả. Sinh ra đã ở đây rồi, thứ duy nhất mà ta yêu thích, chỉ có nụ cười của em ấy. Ta nhìn thấy ngôi sao của em dần lụi tàn...... ta nhìn thấy em ấy bị đau đớn hành hạ...... em ấy không cười nữa.........

- .....................

- Em ấy tốt bụng đến ngốc ngếch. Rõ ràng là có cơ hội chữa khỏi nhưng lại nhường cho kẻ khác. Ta phải làm sao đây? Họ không bảo vệ được em ấy, ta đành tự làm thôi.

My soulmate, my faith, light of my lifeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ