13

80 12 3
                                    


Một ngày nghiên cứu mệt mỏi, Zhang Hao tháo kính xuống xoa đôi mắt mỏi nhừ của mình. Nhìn ra bầu trời đen kịt, anh lại tự hỏi, Sung Hanbin bây giờ thế nào rồi? Ba năm trôi qua, không lúc nào Zhang Hao cho phép bản thân quên đi hình bóng của Sung Hanbin, anh quả thực chưa bao giờ quên, nhưng lại không thể nhớ được một cách trọn vẹn.

Choi Soobin đã về thủ đô nộp báo cáo nghiên cứu, bây giờ cả căn nhà chỉ còn một mình Zhang Hao. Anh có chút mệt, quyết định xuống bếp uống một cốc nước ấm rồi đi ngủ. Trong căn bếp tràn ngập ánh trăng tràn vào, Zhang Hao không bật đèn, cứ như vậy uống nước rồi đi lên. Nhưng chỉ mới xoay người lại, anh liền có cảm giác khu vườn phía sau nhà bếp có ánh sáng va tiếng động. Hô hấp Zhang Hao cứng lại, lúc này chỉ có mình anh ở nhà, nếu có chuyện gì nguy hiểm thì phải làm sao?

Cầm lấy cây gậy ở góc bếp, Zhang Hao cố giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng đẩy cửa, rồi cảnh tương trước mắt khiến anh sững sờ. Anh nhìn thấy mình... nhưng cũng không giống lắm, đang nằm trên một chiếc giường vàng chạm khắc cầu kỳ, mành rèm đều là tơ trắng thêu chỉ bạc, cả căn phòng chỉ toàn là một màu trắng, sắc vàng lệch tông duy nhất phát ra từ một nắm lông nhỏ đang lăn lộn bên cạnh người trên giường. Zhang Hao từ từ lại gần, anh không hề phát hiện, càng đến gần chiếc giường thì bước chân anh càng nhẹ, rồi, khi nghe tiếng kêu nho nhỏ, anh mới nhận ra mình đã tiến sát đi bên giường từ bao giờ, chú chuột nhỏ tỏa ra ánh sáng đang nhìn anh đầy ngỡ ngàng.

- Đây... là sao vậy?

Zhang Hao quay đầu lại, nhưng cánh cửa bếp đã không còn, nhìn quanh một vòng, anh phát hiện có rất nhiều chi tiết ở đây mà mình cảm thấy quen thuộc: Tấm màn bạc rủ xuống trên khung cửa sổ, cánh cửa lớn không biết dẫn tới đâu, chiếc giường khắc ký hiệu mặt trăng tinh xảo, và...... Sung Hanbin

Không biết Sung Hanbin đứng đằng sau anh từ bao giờ, Zhang Hao gần như ngừng thở. Người trước mặt cho dù biến thành nắm than anh cũng không bao giờ quên, chỉ là, Sung Hanbin lúc này có chút lạ lẫm. Trên gương mặt kia không còn nụ cười sáng lạn có chút nghịch ngợm nữa, thay vào đó là sự nghiêm túc và sự mệt mỏi. Bộ trang phục phức tạp, trang sức cầu kỳ tinh tế, Sung Hanbin lúc này chính là một người đứng đầu mang trên vai nhiều gánh nặng và áp lực, nhưng người cùng san sẻ những điều này với cậu lại đang yếu ớt nằm trên giường.

Zhang Hao muốn gọi tên Sung Hanbin nhưng lại phát hiện ra cổ họng không thể phát ra tiếng, Sung Hanbin dường như cũng không thấy Zhang Hao, anh bước đến bên giường, hai người cách nhau chưa đến một cánh tay, nhưng Zhang Hao lại không thể chạm vào người trước mặt.

Cho đến khi nhìn thấy ký hiệu trên mặt đá trước ngực Sung Hanbin, Zhang Hao nhận ra, nó giống hệt với ký hiệu trên viên đá của chiếc vòng tay bị vỡ. Sau một giây bàng hoàng, Zhang Hao có một suy nghĩ điên dồ, vị thần anh luôn tin tưởng, chính là người này. Đúng lúc này, Sung Hanbin cũng lấy ra sợi dây chuyền của Jang Haneul, ngay khi vừa chạm mắt với viên đá, Zhang Hao cảm thấy toàn thân nôn nao khó chịu, sao một cơn quay cuồng, anh bật dậy từ trên bàn phòng nghiên cứu.

Nhìn đống bản đồ rơi vãi tứ tung trên nền nhà, Zhang Hao lật tung tất cả lên tìm lại bản vẽ chiếc vòng tay của mình. Đúng là nó, chính là viên đá anh nhìn thấy Sung Hanbin đeo trên cổ. Zhang Hao tin vừa rồi không phải mơ, nhưng anh cũng không thể lý giải được chuyện gì đang xảy ra, gục ngã xuống nền nhà lạnh lẽo, vùi mặt vào hai đầu gối, Zhang Hao cố gắng tự an ủi mình, nhưng những giọt nước mắt vẫn không kiềm được.

My soulmate, my faith, light of my lifeKde žijí příběhy. Začni objevovat