Chương 16: CLB thiện nguyện

Start from the beginning
                                    

"Đôi khi con người ta có câu trả lời trong lòng rồi nhưng mà vẫn muốn hỏi để lắng nghe lời người đó nói. Trong trường hợp này thì tao rất muốn nghe mày nói đấy Minh Nhật." Tôi nghiêng người lên phía trước, mặt tôi và Minh Nhật thật sự rất gần nhau.

"Tao có cảm giác mình chưa được tôn trọng nên tao quyết định rời đi." Chỉ cần nghe giọng của Minh Nhật tôi có thể đoán ra được rằng đây chẳng phải lý do duy nhất.

"Mày không phải Pinocchio nên tao không thể phát hiện được mày có nói dối hay không. Nhưng Minh Nhật này! Tao thấy sự chột dạ trong giọng nói của mày." Tôi từ tốn nói, tình hình giữa Nhật và Dương đang vô cùng căng thẳng, tôi cứ có cảm giác là tại tôi ấy. Tôi muốn nắm bắt được rõ ràng tình hình.

Minh Nhật mỉm cười rồi nó thì thầm với tôi, "Thì nếu tao còn ở lại thì sẽ càng khiến cho cái Dương thêm khổ!"

"..."

"Mày hiểu tao mà! Nếu cứ chấp nhận yêu một người mình không có chút tình cảm thì sớm muộn cũng sẽ đổ nát thôi." Minh Nhật đi nhanh hơn một chút.

"Tại sao mày lại cưa cẩm cái Dương, ban đầu mày có thích nó đâu. Tao từng nghe mày bảo rồi, cái lần trên xe buýt ấy. Mày vì trải nghiệm à?" Tôi nghiến răng hỏi nó.

"Ừ! Cái này thì tao sai, chẳng thể biện hộ cho mình được nữa. Quá khứ của tao không đẹp lắm đâu Ánh Nguyệt." Nó nói với tôi, nó đang giải thích cho tôi đấy à? Tôi cứ có cảm giác nó sợ tôi hiểu lầm vậy.

"Mai đừng có thế nữa, thay vì yêu nhiều người. Tao nghĩ mày nên yêu một người thì tốt hơn. Mày thấy chưa bây giờ mày đang bị nghiệp đấy. Dương nó hận tao vào tận xương tủy rồi, mày là người gánh." Tôi cười.

Nhật im lặng một khoảng nó bảo, "Ừ nhỉ, tao đang bị nghiệp, mà không phải do Dương gây ra, do mày mới đúng."

"Tao á?" Tôi bất ngờ hỏi lại. "Vớ va vớ vẩn."

"Nếu không phải là mày mà là người khác, tao còn lâu mới phải dằn vặt bản thân mình đến mức thế." Minh Nhật cho tay vào túi áo nó, bình thường tôi vẫn có thói quen đút tay vào túi áo người đằng trước, bỗng nhiên có hơi ấm bao trùm lấy tay của mình, tôi hơi rụt tay lại nhưng nó giữ lại kịp thời.

"Đừng có hỏi về chuyện của Ánh Dương nữa. Mày hiểu ý tao mà Nguyệt." Nó cầm lấy ngón tay cái của tôi.

Tôi mím chặt môi và gật nhẹ đầu, tôi có cảm giác là cả hai chúng tôi đã biết được vị trí của nhau trong lòng là gì rồi nhưng vẫn im lặng và chờ đợi một thời cơ thích hợp. Hay là do tôi tự dìm mình trong cõi hư ảo kia? Có thể lắm chứ, tất cả đều là do tôi tự tưởng tượng ra.

Minh Nhật cất xe và tháo mũ bảo hiểm giúp tôi, hai đứa cùng nhau đi lên lớp.

Dạo gần đây cái Thảo nó không còn nhắc nhở tôi phải tránh xa Minh Nhật nữa rồi, nó dõi theo bọn tôi hàng ngày và chắc chắn nó cũng phát hiện ra Minh Nhật chẳng có ý đồ gì xấu cả.

Dương đang ngồi ở cuối lớp nói chuyện với mấy bạn nữ trong lớp, khi thấy chúng tôi nó cầm tờ giấy gì đó đi đến.

"Đăng kí tham gia các câu lạc bộ đi, sắp tới 20/11!" Dương đặt tờ giấy xuống bàn.

Minh Nhật đưa mắt lên nhìn Ánh Dương rồi nhìn xuống lại tờ giấy rồi quay sang nhìn tôi.

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNWhere stories live. Discover now