22. "Nếu em nghĩ anh không làm gì được..."

2.3K 208 13
                                    




Không phải là điện thoại hết pin, chỉ là phiền quá không muốn nghe.

Khi Lâm Ninh bị Lục Diệc Thanh tra hỏi chọc trúng sự thật, anh tức giận đặt đũa xuống: "Tôi không nói dối, điện thoại hết pin nên tôi không xem được tin nhắn mà thôi. Hơn nữa tối qua anh cứ một hai phải hỏi tôi mấy giờ về không phải rất kì cục à. Trước đây anh cũng không quan tâm đến tôi như vậy, anh không nghĩ bây giờ mình có vấn đề sao? "

Quả thực có vấn đề, nhưng bọn họ đã làm ra chuyện thân mật như vậy, sao mối quan hệ có thể như cũ được, hắn chỉ lo Lâm Ninh bị lợi dụng mà thôi.

"Em mặc quần áo của hắn, ở cùng hắn một đêm, em làm như vậy không phải rõ ràng sao?" Lục Diệc Thanh dù sao cũng là người lớn, hắn sẽ không tin lời nói dối vụng về như vậy, trong lòng ghen tị dâng trào. Hiện tại hắn muốn kéo Lâm Ninh sang để hỏi xem tên kia là ai.

"Vậy nói cho tôi biết, đêm qua chúng tôi đã làm gì khiến anh trở nên điên loạn như vậy?" Lâm Ninh muốn mổ đầu Lục Diệc Thanh ra để xem bên trong có thứ bẩn thỉu và suy nghĩ bừa bãi nào.

"Em!" Lục Diệc Thanh mặt mỏng không nói ra được những lời như thế, chỉ là trong mắt lộ ra vẻ thất vọng, vẻ mặt có chút ấm ức" Em đã nói sẽ không làm chuyện đó với ai khác ngoài tôi..."

Lúc trước đã đồng ý rằng Lâm Ninh chỉ có thể làm những chuyện thân mật với hắn, nhưng bây giờ anh lại ngủ với một người bạn là nam cả đêm, làm sao hắn có thể chấp nhận được.

Lâm Ninh nhìn hắn, đột nhiên ý thức được hắn đang nói cái gì: "Anh đoán cái gì? Tôi sao có thể ngủ cùng bạn tốt? Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy buồn nôn."

Anh và Lý Hồng Minh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện như vậy khi mối quan hệ của họ ở thời kỳ tốt đẹp nhất, huống chi là bây giờ.

"Nhưng sự thật đang ở ngay trước mặt, em giấu thế nào cũng vô dụng."

"Không phải chứ, Lục Diệc Thanh, sao anh lại phải lo lắng loại chuyện này! Quan hệ giữa chúng ta là nhà đầu tư và người nhận đầu tư. Cho dù chúng ta lên giường, cũng chỉ là chuyện khiến anh lẫn tôi cảm thấy thoải mái. Cũng giống như việc bạn tốt giúp đỡ lẫn nhau mà thôi."

"Vậy tối qua em cũng lên giường với bạn thân của em à!"

"Tôi không có, anh muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, tôi không thể nào ngủ với bạn thân của mình được!" Lâm Ninh phát rồ, anh không thể hiểu nổi sao Lục Diệc Thanh lại lảm nhảm mãi một vấn đề vô lý như vậy. Thật khó chịu! Thế nhưng anh không thể mỏ hỗn mà còn phải vâng lời Lục Diệc Thanh.

"Vậy em nói, việc chúng ta ngủ với nhau là sự giúp đỡ giữa những người bạn tốt. Em đã coi anh như một người bạn tốt, thế sao lại muốn lên giường với tôi? Nhắc đến chuyện ngày hôm qua, em cũng nói là không thể lên giường với bạn tốt. Câu trước đá câu sau! Hoặc là em lừa anh, tối qua em đã ngủ với người bạn tốt mà em nói!"

Tư duy và logic của Lục Diệc Thanh chưa bao giờ tốt cho lắm, nhưng vào lúc này, hắn nắm bắt chính xác những sơ hở trong từng câu, giống như một học sinh kém môn toán cấp ba, đột nhiên thực hiện xuất sắc và giải được bài toán đạo hàm cuối cùng.

[ Song tính/ Thô tục] Tao thành tỷ phú thì tận thế hay gìWhere stories live. Discover now