Trí Tú cứ đi được một đoạn thì lại dừng ở trước phòng cuối dãy hành lang Lệ Sa cũng khó hiểu đứng đó....không biết Trí Tú đến đây làm gì...Trí Tú còn quen biết ai ở đây sao....Trí Tú chẳng nói năng gì mà đập mạnh cửa bước vào trong....

- Kim Tổng....

An Nhiên ngồi đó cũng giật mình mà quay sang , Trí Tú từ đâu hùng hùng đi đến gạt phăng An Nhiên sang một bên mà tiến  thẳng đến giường ,nơi Vũ Hạo vẫn còn đang nhắm ghiền mắt ở đó mà đấm tới tấp vào mặt  anh ta....

- MÀY MAU TĨNH DẠY CHO TAO.....MAU TĨNH DẬY.......

Trí Tú cứ nắm lấy cổ áo anh ta mà đấm tới tấp Vũ Hạo tay chân vẫn còn băng bó chỉ biết nhắm mắt mà chịu đòn...Lệ Sa từ đâu bay đến mà  ôm Trí Tú ra mà ngăn cản nếu không để Trí Tú đánh như thế khéo anh ta chết luôn  tại chỗ không chừng....An nhiên cũng đi đến mà đỡ Vũ Hạo mà lên tiếng hỏi hang , Trí Tú bên này cứ như một con hổ đói đang vồ mồi mà không ngừng lao đến Vũ Hạo....Lệ Sa đã gồng hết sức mới đó thể ngăn được con hổ đói Kim Trí Tú lại.....Trí Tú bị thương mà còn mạnh như thế ,nếu không bị thương còn mạnh đến cỡ nào nữa.....Vũ Hạo cũng ở đó mà ho khụ khụ anh ta còn chưa kịp mở mắt ra đã thấy Trí Tú đánh anh ta tới tấp rồi...


- MÀY LIỆU HỒN MÀ VỀ NÓI VỚI MÁ CỦA MÀY LÀ KIM TRÍ TÚ NÀY KHÔNG ĐỂ YÊN CHO BÀ TA ĐÂU VÀ CÒN CẢ CÁI MẠNG CHÓ CÓ MÀY NỮA......

Trí Tú đứng đó mà gằng giọng nói với Vũ Hạo , rồi cũng đùng đùng mà bỏ đó....Vũ Hạo ở đó còn chưa kịp hiểu chuyện gì...mẹ anh ta và Trí Tú vừa xảy ra chuyện gì sao...sao Trí Tú lại nói với anh ta như thế chứ...rốt cuộc chuyện này là sao chứ....An nhiên đứng cạnh cũng khó hiểu với những lời Trí Tú vừa nói...mới có mấy ngày mà xảy ra nhiều chuyện đến vậy sao......





...............







Mới đó đã thấm thoát một tuần trôi qua ,nhưng Trân Ni chẳng có chút động tĩnh gì ,cứ nằm lì trên giường, cơ thể cũng đã ốm đến xanh xao rồi....Trí Tú ngày nào cũng túc trực ở phòng Trân Ni nữa bước cũng không rời mặc cho Lệ Sa và Thái Anh lên tiếng khuyên bảo.....Hôm nay cũng thế Thái Anh và Lệ Sa vừa mua ít đồ ăn mà từ cửa bước vào vẫn thấy Trí Tú ngồi cạnh giường Trân Ni mà thỏ thẻ.... Lệ Sa và Thái Anh cũng chỉ biết thở dài  một cái rồi đi đến bàn đặt đồ ăn ở đó mà đi đến cạnh cô vỗ vai an ủi....Trí Tú ngày nào cũng kiên trì ngồi đó kể chuyện cho Trân Ni nghe , hy vọng Trân Ni sẽ dần dần cảm nhận được.....

- Chị về nghĩ ngơi đi ,ở đây có em và Lệ Sa rồi....

- Trân Ni đang rất cần chị...chị không thể để Trân Ni một mình được.....nếu như em ấy tĩnh lại không thấy chị thì phải làm sao.....

.
Thái Anh cũng lên tiếng mà khuyên ngăn Trí Tú.....Trí Tú ngày nào cũng phải thức trắng đêm để canh Trân Ni... Ăn cũng chỉ là vài miếng chống đói...cơ thể Trí Tú bây giờ có khác nào cây tăm đâu chứ...ốm đến lòi cả hai xương quai luôn rồi....Trí Tú cứ ngồi đó lắc đầu sau khi nghe lời của Thái Anh, cô cứ ngồi đó vừa vuốt tóc Trân Ni vừa đáp....làm sao cô có thể bỏ Trân Ni lại một mình chứ. ..Trân Ni của cô sẽ sợ lắm....cô đã bỏ rơi Trân Ni quá nhiều rồi...cô không thể bỏ rơi Trân Ni thêm một lần nào nữa......

Lệ Sa và Thái Anh đứng đó cũng chỉ biết thở dài lắc đầu  bất lực.... Trí Tú quả nhiên là rất cứng đầu mà...Lệ Sa còn lạ gì tính của Trí Tú nữa.....Lệ Sa chưa từng thấy Trí Tú vì ai mà trở nên như thế hết....chắc cũng chỉ có mình Trân Ni mới có thế khiến người máu lạnh như Trí Tú  trở nên như thế.....từ một còn người lạnh lùng không sợ trời không sợ đất , trở thành một con người ấm áp.....có rất nhiều nỗi sợ....sợ người khác làm tổn thương Trân Ni, sợ người khác làm  đau Trân Ni, sợ người khác không đối xử tốt với Trân Ni...... Trí Tú sợ tất cả liên quan đến sự an toàn của Trân Ni......

Lệ Sa đang đứng đó nghĩ ngợi thì Thái Anh đột nhiên la lớn lên làm cô giật cả mình mà quay sang....

- Sa.....Sa....tay....tay...của hai em cử động...gọi bác sĩ..gọi bác sĩ....

Lệ Sa cũng hốt hoảng mà chạy ra ngoài gọi bác sĩ đến.....tay của Trân Ni  chỉ cử động nhẹ  may mà Thái Anh tin mắt thấy được.....Trí Tú cũng ngồi đó mà nở nụ cười hạnh phúc..nụ cười đầu tiền sau khi Trân Ni xảy ra chuyện....Trí Tú ngồi đó nắm tay Trân Ni mà chờ đợi , Trân Ni của cô sắp tỉnh dạy rồi, cô sắp được ở bên cạnh của Trân Ni rồi......bác sĩ cũng vừa bước tiến đến giường kiểm tra mắt của Trân Ni mà nở một nụ cười hiền quay sang Trí Tú đang đứng đó.....

- Cô ấy đã dần dần hồi phục....chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian thì cô ấy sẽ tĩnh lại...có thể kể chuyện cho cô ấy nghe như thế quá trình hồi phục sẽ nhanh hơn......

Nói rồi ông cũng xin phép mà rời đi...Trí Tú ở đó vui mừng không siết...đúng là không uổng công cô mỗi ngày đều ở cạnh nói chuyện với Trân Ni.... Thái Anh và Lệ Sa cũng vui không kém ở đó..may mà Trân Ni không xảy ra chuyện gì ,nếu không họ biết phải làm sao đây.....Trí Tú ngồi cạnh Trân Ni mà áp tay cô lên má mình mà nức nở.......

- Em mau tĩnh lại nha...Tú đợi em....

[Jensoo]  Làng ChàiWhere stories live. Discover now