Chương 1

39 2 0
                                    

Tôi đã bị xem là kẻ dễ dãi từ bao giờ vậy?

"Do-hee, anh cần 100 ngàn won ngay bây giờ. Dì của anh đột nhiên qua đời. Dì ấy đã chăm sóc anh từ khi anh còn nhỏ. Anh thực sự rất buồn."

"Anh nên làm gì đây?"

Trước khi chết, tôi luôn thấy tiếc cho Han-joon, người có họ hàng luôn qua đời mỗi tuần.

Tôi đã gặp khó trong việc phớt lờ anh ta, như thể tôi sắp gục ngã trước lời nói dối trắng trợn đó lần nữa.

"Anh rất xin lỗi. Do-hee. Anh sẽ trả cho em ngay khi anh kiếm đủ tiền."

Tôi thậm chí còn bảo Kim Han-joon rằng anh ta không cần phải trả sớm để động viên anh ta.

Bất cứ khi nào anh ta nói thích tôi, tài khoản ngân hàng của tôi sẽ trống rỗng. Tôi sẽ để riêng một khoản để mua đồ ăn và cà phê, và làm việc bán thời gian ở nhiều chỗ sau đó.

Sau khi suy nghĩ miên man, tôi kéo cái cặp với chiếc laptop nặng trịch ở trong và lết xác đến thư viện cạnh trung tâm kỹ thuật.

"Ôi, buồn ngủ quá."

Tôi cảm thấy mệt mỏi mỗi khi chuẩn bị làm núi bài tập của mình.

Chợt, tôi cần một ly latte ngọt ngào để duy trì sự tỉnh táo, nhưng tôi hết tiền rồi.

Sau khi nhức đầu tính toán, hình như số tiền Han-joon vay đã gần 500 ngàn won.

Có nên yêu cầu anh ta trả trước một ít không?

Nhưng tôi lại cảm thấy có lỗi khi thúc giục Han-joon, người đang chìm trong tuyệt vọng vì những bi kịch mới xảy ra với anh ta, phải trả tiền sớm.

Vừa cắn móng tay, tôi vừa mở laptop.

[ Mọi người, gửi tôi dữ liệu được sắp xếp trong hôm nay. ]

Tôi đã để lại tin nhắn trong nhóm chat vì tuần này tôi đã nhận được thông báo quá độ về dự án nhóm cho khoá học chính của tôi.

Số người xem tin nhắn liên tục tăng, nhưng chẳng có lời hồi âm nào.

[ Xin lỗi nhé, Do-hee. Tôi bị cảm. ]

[ Hôm nay tôi có buổi tập rồi. Mai gửi được không? ]

Mặc dù có một số bạn cùng nhóm, những người đã xem tin nhắn mà làm lơ nó, nhưng ít ra, vẫn còn hai người đáp lại. Nếu không, chắc tôi sẽ khóc mất.

Có lẽ do gần đây đã trải qua nhiều chuyện, nhưng tôi không thể nghĩ ra cách khiến bọn họ hợp tác.

Tôi gửi thêm một tin nữa, nói 'Học phí rất đắt, các cậu nên tập trung vào việc học đi'.

Sau khi hoàn thành bài tập cho đến khuya tại thư viện, tôi thấy rất đói và mệt mỏi. Khi lết cơ thể đến cửa hàng tiện lợi, tôi đã dừng bước khi nghe thấy giọng nói quen thuộc và mùi thuốc lá ở gần đó.

"A, chết tiệt, hàng mới đấy, đừng có giẫm lên."

Kim Han-joon, người được cho là đang ở chỗ đám tang vào lúc này, lại đang chửi thề và hút thuốc.

Người anh ta nói chuyện là thanh niên đã nói là có buổi tập trong nhóm chat.

"Đây là bản giới hạn của hãng N hả? Sao mua được vậy? Nó cháy hàng trong 1 giây đó."

[Novel] Làm Ác Nữ Bộ Không Tốt Sao?Where stories live. Discover now