Chương 48

404 26 1
                                    

Warning: chương có từ ngữ gây khó chịu. Cân nhắc trước khi xem nhé 😉😉









Bốn bình Mao Đài đủ để nhóm mười người say bí tỉ, muốn cô uống hết bốn bình chẳng khác gì nói uống xong rồi chết luôn đi. Nhưng nếu cô không uống, có lẽ tên này sẽ thật sự động vào Nguyệt Thiền. Nhìn thấy cô có tia do dự, Thiệu Huy mỉm cười, tiến lại gần Nguyệt Thiền, trên tay còn cầm theo con dao, hắn đặt lưỡi dao lên trên cổ áo nàng, roẹt một tiếng, cổ áo nàng rách một đường dài, đủ để lộ ra đôi gò bông trắng nõn mê người.

Nguyệt Thiền giật nẩy người vì sợ, nhưng phần nhiều là vì nhục nhã, nàng nghiêng đầu sang một bên để mái tóc dài che khuất đi biểu cảm của nàng nhưng cơ thể run rẩy cùng những gọt nước mắt lăn dài trên mặt đủ biết được nàng đang hoảng sợ đến thế nào.

Nhược Vũ cũng bị hành động này làm cho nổi điên, cô điên cuồng nhào về phía trước, hai tay bị trói cũng giật sang hai bên như muốn giật đứt dây trói, nhưng dây thừng chỉ tạo ra thêm vài vệt máu trên cổ tay cô mà thôi, hai mắt cô đỏ lên, lộ vẻ hung ác, "Thằng khốn, đừng có đụng vào cô ấy !!! Tao nhất định sẽ giết chết mày đấy !!!"

Tên bên cạnh thấy vậy liền giơ gậy đập thẳng vào lưng Nhược Vũ khiến cô không phòng bị mà ho liên tục, Nguyệt Thiền cũng bị dọa, hoảng hốt nhìn cô, lắc đầu nguầy nguậy như ra hiệu nàng không sao, cô đừng manh động.

Nhưng Nhược Vũ làm sao có thể bình tĩnh, nàng công chúa cô đặt ở đầu quả tim, lại bị bàn tay tên khốn kia hết lần này đến lần khác chạm vào, nếu ánh mắt Nhược Vũ có thể giết người, Thiệu Huy chắc chắn đã chết không dưới chục lần.

Nhưng đây là địa bàn của hắn, cô không có cách nào khác ngoài thỏa hiệp. Nhược Vũ cắn môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Thiệu Huy, " Được, ta uống. Nhưng ngươi phải giữ lời hứa, không được đụng vào cô ấy."

Thật ra Thiệu Huy cũng không có ý định sẽ chạm vào Nguyệt Thiền ở đây, dù sao hắn cũng rất yêu nàng, không thể nào để cho mấy tên côn đồ này nhìn thấy thân thể nàng được, hắn chỉ là muốn uy hiếp cô một chút mà thôi.

Thiệu Huy ra hiệu cho đàn em cởi trói cho cô. Nhược Vũ xoa xoa cổ tay trầy xước, tiến đến lấy một bình rượu. Một bình cũng không quá lớn, tầm 500ml, mới chỉ mở nắp, mùi rượu cũng đã có thể làm người ta say.

Cô nhìn về hướng nàng làm khẩu hình miệng, dù cho nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn, nàng vẫn thấy được điều cô nói, trái tim nàng co rút lại đau đớn,

Đừng nhìn.

Nói xong cô liền không do dự mà ngửa đầu uống, từng ngụm rượu cứ thế chui thẳng vào cổ họng. Cô cảm thấy cổ họng và dạ dày như bị bỏng, kích thích cảm giác buồn nôn đến cực điểm. Cô nhắm mắt uống bất chấp. Từng bình từng bình, rất nhanh bốn bình đã cạn sạch. Không thể không cảm thán khả năng quản lý biểu cảm của Nhược Vũ, dù dạ dày và phổi đau như bị thiêu đốt, gương mặt cô vẫn lạnh nhạt, không để ai nhìn thấy vẻ yếu đuối của cô.

Thiệu Huy đi xuống kiểm tra, hắn dốc ngược mấy bình rượu, thấy ngay cả một giọt cũng không còn thì biểu cảm liền vi diệu. Hắn tiến đến quan sát sắc mặt của cô, thấy cô vẫn đủ sức để lườm hắn liền thích thú, " Không hổ ra thiếu chủ Hắc Long Bang. Tửu lượng tốt thật đấy. Giữ lời hứa, tôi sẽ không động vào em ấy. Giờ chúng ta đến trò chơi thứ hai chứ nhỉ ?"

[BHTT] (Hoàn) Lão sư, ta chờ ngươi yêu ta.Where stories live. Discover now