Chương 31: H

1.7K 46 9
                                    

" Nhược Vũ.."

Nguyệt Thiền nghe lời khẳng định chắc chắn của cô, tảng đá trong lòng rốt cục rơi xuống, giọng nói có chút mơ hồ, cứ như nàng dùng ít sức lực còn sót lại mà nói ra, cả đầu đều vùi vào hõm vai cô, " Cô cũng yêu em"

Lần này cô sẽ không do dự nữa.

" Thật ra viên mãn nhất trong tình cảm không phải là nắm giữ được bàn tay một người nhất nhất không rời mà là khi trải qua biết bao đổi thay, họ vẫn trở về để nắm lấy tay bạn"

Nhược Vũ, kiếp này gặp được em, là may mắn cả đời của cô.

Nhược Vũ cảm thấy giống như đang trong mộng. Giống như giấc mộng mà cô đã mơ cả ngàn lần mỗi khi nhớ nàng. Chỉ khi cảm nhận được nhiệt độ của người trong lòng, cảm nhận hơi thở ấm nóng phả vào cổ cô, dọc theo yết hầu đi xuống, một đường xuyên đến ngực, cô mới biết, đây không phải là mộng.

Nhược Vũ nâng mặt nàng lên, ti mỉ ngắm nghía dung nhan mà bản thân ngày nhớ đêm mong. Rồi không biết là ai chủ động trước, hai người ôm lấy nhau, Nguyệt Thiền ngồi trên đùi cô nên nhỉnh hơn một chút, ôm cổ đối phương, nghiêng đầu tỉ mỉ hôn cô. Nhược Vũ vừa hôn tay vừa không thành thật, luồn vào áo ngủ của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve làn da căng bóng. Eo nàng rất nhạy cảm, chỉ vừa mới chạm vào đã không chịu nổi mà run rẩy, miệng anh đào hơi thở dốc, khó nhọc tách khỏi nụ hôn,

" Ân...Nhược Vũ..."

Nhược Vũ nghe tiếng nàng thở dốc, lại càng hưng phấn, nghiêng người đè nàng xuống sofa. Cô đặt xuống từng nụ hôn liên tiếp ở cổ nàng, hô hấp cực nóng phả lên cần cổ non mềm, nóng đến trái tim nàng run rẩy. 

Sau đấy chuyển đến vành tai mẫn cảm, làm nàng không chịu được quay đầu né tránh, nhưng cô vẫn không tha, đuổi đến tận cùng, đến khi vành tai xinh xắn ấy ướt nhẹp, ửng hồng ngon miệng. Sau một hồi trêu chọc, Nguyệt Thiền khoé mắt ướt át thấm tầng mông lung, tiếng rên ngâm rất khẽ mỗi khi bàn tay cô lả lướt trên người nàng, dưới hạ thân càng lúc càng ẩm ướt.

Nhìn nàng mềm nhũn nằm dưới thân cô, cổ nghểnh cao, yếu ớt thở, tóc xõa xuống hai bên gối như thác , xinh đẹp động lòng người như vậy, khiến con lang thú trong lòng Nhược Vũ rục rịch trỗi dậy. Cô cúi xuống dịu dàng hôn nàng, giữa kẽ răng nhỏ giọng hỏi, " Nguyệt Thiền, có thể không ?"

Nàng đang mơ hồ, nghe cô hỏi vậy cũng không trả lời, chỉ ngượng ngùng đỏ mặt, không né tránh ánh mắt cô mà vòng tay qua cổ, kéo cô lại gần bản thân. Với tính cách lãnh đạm của nàng, cô sẽ coi như đây là ngầm đồng ý đi. Có chút nóng vội bế nàng lên, khiến nàng giật mình hét lên, rồi nhanh chóng ngượng ngùng nép trong lòng cô, dáng vẻ nhu nhược.

Bước chân vững vàng tiến vào vào phòng ngủ, tiện chân ngoắc cửa đóng lại. Nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, Nhược Vũ hai mắt tham lam quan sát thân thể nữ nhân, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu cháy người dưới thân. Không thể chịu được ánh mắt nóng bỏng ấy, Nguyệt Thiền đưa tay kéo cô xuống triền miên hôn môi, lưỡi không ngừng quấy nhiễu lẫn nhau, hôn đến hít thở không thông.

Bàn tay Nhược Vũ len lỏi vào trong áo nàng, vuốt ve vòng eo mảnh khảnh, rồi vòng lên, đầu ngón tay chạm vào áo lót, dùng một tay đã cởi được, trực tiếp chạm vào ngọn núi tuyết cao ngất. Ngón tay vân vê hạt đậu đỏ, thỉnh thoảng còn kẹp lại, kéo nhẹ, lặp lại vài lần, hạt đậu liền ngạo nghễ mà đứng thẳng. Phía trên Nhược Vũ vẫn không ngừng hôn nàng, bị kích thích cả hai phía, giọng mũi tràn ra ấm thanh rên rỉ, " Ân..."

[BHTT] (Hoàn) Lão sư, ta chờ ngươi yêu ta.Where stories live. Discover now