Chương 03: Phí Minh Nghị, cậu có thể làm bạn trai của tôi không?

6K 185 13
                                    

Đó là ngày học sinh lớp 10 nhận lớp, Mạnh Dao đến trường sớm, đợi bạn tốt Cố Giai làm xong thủ tục rồi cùng nhau đi vào trung tâm thành phố chơi.

    Trường mới của Mạnh Dao là trung học tư thục gần nhà bà ngoại, vốn dĩ Mạnh Thiết Sinh định bỏ tiền ra gửi cô vào, kết quả là Mạnh Dao gặp may, được nhận vào trường với số điểm xét tuyển tối thiểu.

    Trước khi Cố Giai đến, cô ngồi trên ghế đá trong trường cầm điện thoại nhắn cho bạn mình.

    Cô hỏi Cố Giai: "Cậu nói nếu mình có bạn trai thì bọn họ sẽ không làm phiền mình nữa đúng không?" Cô nghiêm túc hỏi han, vẻ mặt khó xử.

    Vài ngày trước, khi cô đang chơi trên sân trượt băng, bỗng nhiên một người bạn mà cô gặp trong kỳ nghỉ hè cầm một bông hoa hồng lớn và tỏ tình với cô ở nơi công cộng, khiến cô suýt ngã xuống đất.

Nghỉ hè sắp kết thúc, cô chỉ muốn chấm dứt sự phiền toái này càng nhanh càng tốt.

    Tìm bạn trai làm bình phong là giải pháp tốt nhất mà cô nghĩ ra lúc này.

    Bạn tốt có chút không rõ: "Cái này có tác dụng không?"

    Càng nghĩ, cô càng cho đó là một ý kiến ​​hay:

"Tại sao không, nếu mình có bạn trai rồi, bọn họ sẽ không có gan làm phiền nữa."

    Người bạn tốt hỏi: "Vậy cậu có mục tiêu chưa?"

    Cô trả lời: "Tùy tiện tìm một người là được chứ sao." Nếu không tìm được, cô có thể tìm Thẩm Tiểu Bàn. Họ đều là bạn tốt của nhau, sẽ không bao giờ thấy chết không cứu.

    Sau khi cúp điện thoại, cô thật sự đi tìm cậu bạn thân.

    Lúc này đã 9 giờ 30 sáng, đã có rất nhiều người đến báo danh, cô ngồi ở ghế đá ngay lối đi, có thể nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh xung quanh.

    Cô chụp cảnh vật xung quanh với máy ảnh của mình, cố gắng tìm ra chàng trai phù hợp nhất.

Máy ảnh là quà tặng của Mạnh Thiết Sinh, coi như là phần thưởng cô trúng tuyển vào cấp ba, ngoài miệng tỏ vẻ không cần nhưng thật ra cô lại rất thích, mấy ngày nay đi đâu cũng mang theo.

Cô chụp trời, chụp đất, lơ đãng chụp người qua lại, đột nhiên, tay cô dừng lại.

    Qua ống kính máy ảnh, cô nhìn thấy một chàng trai mặc áo sơ mi trắng và quần đen đi về phía cô, tay đút  túi quần, gọn gàng, sạch sẽ, dáng người cao gầy, cả người khí chất thanh lãnh. Anh thật sự đẹp trai, tóc ngắn , các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, đôi môi mỏng, đôi mắt đen mạnh mẽ dường như lấp đầy toàn bộ các ngôi sao.

    Khoảnh khắc đó, Mạnh Dao gần như quên thở.

    Như thể cảm nhận được có người đang chụp lén mình, chàng trai đột nhiên dừng lại và liếc qua, ánh mắt trở nên sắc bén trong phút chốc.

    Mạnh Dao giật mình, tay đóng sập ống kính, nghe thấy tiếng động liền vội vàng đặt xuống, vừa muốn nói gì đó, ngẩng đầu liền không chút lưu tình bước đi.

Thời Gian Như Ngừng LạiWhere stories live. Discover now