Không Còn Ai

72 11 2
                                    


  Wilbu's POV


Gia đình tôi có 5 người, bố, mẹ, tôi, và hai người nữa.

Tôi tự hỏi 2 người còn lại là ai, và họ là gì đối với tôi.

Là anh? Chị? Hay là em trai, em gái? Tôi có vai trò gì trong gia đình? Và mọi người đâu rồi?


  Từ trong mảnh kí ức còn sót lại, tôi đã tìm được địa chỉ của căn nhà mà có thể là ngày xưa, trước một sự kiện nào đấy khiến tôi mất trí nhớ như bây giờ, tôi đã từng cùng gia đình của mình sống ở đây.

Căn nhà đó ở một thành phố khác, rất xa so với thành phố hiện tại.

Đó là chuyện của 1 năm trước, trước khi gặp được Tommy và quyết định theo cậu sau này, từ khi tôi quay về lại căn nhà đó chỉ để lấy một chiếc ghi ta đã bị hỏng, một thời gian khá lâu rồi.

___

  Lần đầu tiên tôi nhìn được gương mặt của Techno, anh trai của Tommy. Trước đây tôi chỉ nhìn thấy anh ta từ đằng sau.

Ngay tức khắc đầu tôi nhói đau, tôi đã suýt chút nữa trượt chân khỏi tấm ván, sau đó tôi đã gượng đau để nhảy sang cầu thang cho an toàn.

Tôi đoán cơn đau của mình giống với những gì Tommy từng trải qua trước đó, thì ra là cậu ta đã gắng mình chịu sự đau đớn này mà không có chút gọi là khó khăn, tôi đã từng tự hỏi rằng cơn đau những lúc ấy của cậu như thế nào. Tôi có hỏi, nhưng cậu chỉ trả lời rằng nó chỉ khiến cậu mất kiểm soát, nhất là tầm nhìn và thính giác tạm thời, tuy vậy thì cơn đau khó chịu với cậu lắm, nó day dứt trong đầu và chẳng biết khi nào hết.


  Trong cơn đau quằn mình ấy, cả mặt và cổ tôi nóng ran, cảm giác như có thứ tức tối trong lòng.

Tôi ngã xuống nền, cơn đau càng nặng nề và càng bành trướng khắp đầu tôi, chính cơ thể tôi đang thiêu cháy chính mình.

Trong một giây lát, tôi hoàn toàn gục ngã và đầu hàng dưới cơn đau khủng khiếp thể xác và tinh thần tôi.


  Khi tỉnh dậy, bản thân tôi vẫn nằm trên cầu thang, cơ thể tôi như bị rút kiệt hoàn toàn năng lượng chỉ sau cơn đau đó bùng phát, tôi gắng đứng dậy trong khó khăn, cả người phải tựa hết vào thành cầu thang, tôi thực sự cần vài giây để phục hồi lại.

Tôi tự hỏi mình đã ngất bao lâu rồi, lập tức kiểm chứng bằng phản xạ, tôi ngoảnh xem phía cửa sổ, và dần nhớ lại chuyện gì vừa xảy ra trước đó, và lý do tại sao tôi lại ngất xỉu ở đây.


SẦM!


Chỉ vừa 2 giây sau khi kịp nhớ lại chuyện gì, một tiếng động mạnh khiến tôi suýt nữa ngã người về sau, nó lớn tiếng tới mức cả bức tường ngoài đây và một bên cửa sổ bị mở bên ngoài cũng dường như rung chuyển không ít.

Tôi không biết mình giờ có thể xuất hiện được chưa, nhưng cũng phần nào chủ quan trong tôi khá chắc chắn rằng tiếng động vừa rồi có lẽ đã kết thúc mọi chuyện phía bên kia.

_1 Year Ago_[SBI-MCYT]_Tạm dropWhere stories live. Discover now