Chương 38

1.9K 90 1
                                    

Sau hôm chạy xe hóng gió đó, Andemund hầu như mất tích khỏi tầm mắt tôi. Ảnh rất ít về làm việc ở gác đỏ, mà tôi cũng hiếm khi gặp chiếc Rolls-Royce đen của ảnh đậu trong trang trại Plymton nữa.

Tôi không biết anh ấy đang ở cơ sở nào của cục tình báo, và làm gì ở đó.

Một bữa tôi vừa ngủ trưa dậy thì nghe nói Peter đang đợi mình dưới cửa túc xá. Anh ta đưa tôi một mảnh giấy ghi số điện thoại, nói rằng Andemund dặn có chuyện khẩn cấp cần tìm ảnh thì gọi số này.

Đó là thứ duy nhất Andemund để lại cho tôi.

Sau đó, anh ấy hoàn toàn dấn mình vào một thế giới tôi không cách nào chạm đến được, chính trường.

Trang trại Plymton vẫn bình lặng trong bầu không gian đầy chất học thuật. Tôi thì suốt ngày chôn mình trong văn phòng mò khóa mã, đối phó với các dạng thiên biến vạn hóa của "Mê", dần già cũng quên bẵng rằng chúng tôi đang phải chia lìa.

Đầu tháng mười một, phòng 1 giải mã được kế hoạch "Sonata ánh trăng". Đức âm mưu oanh tạc Conventry đêm ngày 14. Như thường lệ, tôi chuyển thông tin này lên trên.

Trưa ngày 12, một lần nữa, tôi nhận được điện tín bí ẩn từ Berlin.

Nội dung vẫn cụt lủn như trước: Đêm 14, oanh tạc Newcastle, "Sonata ánh trăng", hãy tin tôi.

Cầm tờ giấy trên tay mà tôi sững sờ. Tin Conventry sắp bị tấn công đã được trình lên phòng thường trực không quân tại trang trại Plymton, kế hoạch ứng phó hẳn đã khởi động rồi. Từ trước đến nay nội dung những điện tín bí ẩn này luôn thống nhất với "Mê", thật không ngờ lần này lại khác hẳn.

Raphael vừa sửa xong một máy giải mã, cậu ta lấy một tách cà phê ra ngồi xuống đối diện tôi.

Với sự tinh tường đặc biệt của người Do Thái, cậu ta bình phẩm về kế hoạch "Sonata ánh trăng": "Alan, cậu thấy có lạ không? Chẳng hiểu bọn Đức đang nghĩ gì nhỉ."

"Lạ gì?"

Bản dịch điện tín còn nằm trong cặp táp trên bàn, cậu ta với tay lôi ra, chỉ cho tôi xem: "Đây, mọi khi không kích bao giờ quân Đức cũng mã hóa tên thành phố thêm một lần, đúng chưa? Lần trước Southampton bị mã hóa thành "oanh tạc S12", Birmingham thì điện tín ghi là "oanh tạc B32". Xem ra bọn Đức có một danh sách mã hóa tên các thành phố của chúng ta, vậy mà lần này "Sonata ánh trăng" lại không áp dụng."

Raphael rà ngón tay thanh mảnh trên dòng chữ tiếng Đức: "Địa điểm 'Sonata ánh trăng', Conventry." "Không mã hóa hai lần!" Đột nhiên tôi bừng tỉnh: "Nhất định phải mã hóa lần nữa mới đúng!"

"Thế tôi mới nói là lạ." Raphael nhún vai: "Hay là bọn họ quá tin vào 'Mê' nên mới quên không mã hóa?"

Nhưng tôi vẫn cảm thấy sự việc không thể đơn giản như thế. Bởi vì bức điện bí ẩn nọ lại đưa ra mục tiêu không kích hoàn toàn khác... Newcastle. Đó là căn cứ đóng tàu trọng yếu của hải quân Hoàng gia tại vùng duyên hải Đại Tây Dương.

Tôi thử quay số điện thoại Andemund để lại, đầu dây bên kia đổ chuông rất lâu mà không ai bắt máy.

Từ sau khi trợ lý Annie của ảnh nhận nhiệm vụ xâm nhập vùng bị chiếm đóng, điện thoại của Andemund luôn trong tình trạng không ai nghe thế này. Ảnh không tin tưởng ai khác, mà tự ảnh có bao giờ rảnh ra để trực máy đâu.

Diary in Grey Tower-  Nhật ký tháp bụiWhere stories live. Discover now