Chương 9

1.9K 107 25
                                    

Từ khi bắt đầu giúp Lindon giải mã, những cuộc gặp gỡ của tôi và Edgar cũng thưa dần. Hầu hết thời gian tôi đều ở lì trong phòng sinh hoạt của câu lạc bộ toán học, mà nghề vẽ tả thực của cậu ấy đương nhiên phải cần ánh sáng rực rỡ ngoài trời.

Sau hôm Andemund bảo Lindon chuyển lời đến tôi rằng "Lúc ấy chẳng qua cậu ta cũng chỉ được cái mẽ tạm được thôi", Edgar xồng xộc xông vào phòng sinh hoạt chung, giằng lấy tập bản thảo của tôi, quăng ra ngoài cửa sổ.

"Tôi đang viết luận văn!" Tôi túm cổ áo cậu ta.

"Vứt mẹ nó luận văn đi."

Tập bản thảo đóng bìa "Phân tích giản lược về lý thuyết nhóm trong toán học" ấy chứa mọi lý luận giải mã tôi nghiền ngẫm ba tháng trời nay. Khi tôi cuống quýt lao xuống lầu nhặt tập bản thảo rơi trên thảm cỏ, rồi xót xa phủi lấy phủi để Edgar khoanh tay đứng cạnh nhìn: "Ai viết luận văn thành con quỷ thế này hả! Một tuần không bước chân ra khỏi cửa, viết nữa đi rồi cậu thành xác ướp."

Trong ấn tượng của tôi Edgar vẫn rất ôn hòa và khách sáo, thậm chí còn hơi bị cổ hủ nữa. Đây là lần đầu tiên cậu ta nổi giận vô cớ vậy.

"Alan, tôi gửi giấy nhắn cho chủ nhà, cậu có nhận được không?"

Tôi lắc đầu. Hai hôm nay tôi đến thư viện tìm tài liệu, đi sớm về trễ, chưa lúc nào gặp được chủ nhà.

"À, ra vậy." tự dưng cậu ta giống như thở phào nhẹ nhõm: "Bỏ đi, may là vẫn kịp. Đi với tôi."

Tôi bị cậu ta ném vào tiệm hớt tóc, cắt tóc cạo mặt xong soi gương lại thấy mình vẫn phong độ đẹp trai như xưa. Edgar săm soi tôi một hồi, bắt đầu vui vẻ hẳn lên. Cậu ấy bắt thợ hớt tóc tỉa tót nửa ngày, rốt cuộc cũng vừa ý, bắt đầu sửa sang cà-vạt cho tôi, rồi nhét tôi vào một chiếc xe ngựa mui trần.

Lúc này ở London ô tô đã bắt đầu thịnh hành, mà quận Cambridge vẫn còn những chiếc xe ngựa cũ kĩ chuyên chở du khách cuối tuần đi ngoại ô nghỉ dưỡng. Bọn tôi rời khỏi thành phố theo nhiều con ngõ nhỏ, ngắm những tán cây rậm rì bên đường đang trổ hoa li ti giữa hè, rung rung cùng cơn gió nóng. Thấy cũng hơi lãng mạn.

Edgar đeo bảng vẽ sau lưng, ngâm nga hát suốt đường đi.

Tôi hỏi cậu ta đi đâu bây giờ, cậu ta chỉ cười không đáp.

Chúng tôi xuống xe tại một biệt thư nông thôn giản dị. Edgar móc chìa khóa bằng đồng ra mở cửa, đẩy tôi lên lầu hai, rồi mở toang cửa sổ: "Ngoài này có một cái hồ nhỏ, cảnh đẹp lắm. Tôi thuê biệt thự này ba ngày để vẽ, nhân tiện mời cậu đến chơi... Mấy tháng cậu không làm người mẫu miễn phí cho tôi rồi còn gì."

Phản ứng đầu tiên của tôi là: "Biệt thự kiểu này có thuê ba ngày cũng mắc lắm hả, cậu lấy đâu ra tiền?"

Edgar mở một cửa sổ nữa, quay lại nhìn tôi, ánh nắng vội vã hắt vào khiến tôi nhìn không rõ mặt cậu ấy, mớ tóc quăn màu hạt dẻ bỗng dưng bị nhuộm thêm một tầng sáng trắng dịu dàng.

"Tôi bán tranh kiếm tiền." cậu ta thoải mái đáp: "Tôi muốn hoàn thành một bộ tác phẩm thực sự."

Ba ngày ấy của chúng tôi vô cùng vui vẻ. Từ biệt thự đi bộ khoảng mười phút là tới một hồ nước xanh biếc, bên hồ có gốc cổ thụ đang mùa nở hoa. Tôi không biết ấy là cây gì, chỉ nhớ những đóa hoa trắng lớn kết từ bao nhiêu lớp cánh to bản chen chen nhau, cánh hoa rụng đầy mặt cỏ dưới tán cây. Edgar nói muốn hoàn thành một tác phẩm chấn động thế gian, thế nên cậu ta ấn tôi ngồi xuống gốc cây, bắt đầu vẽ.

Diary in Grey Tower-  Nhật ký tháp bụiWhere stories live. Discover now