Chương 28

2K 96 6
                                    

Bên ngoài lớp kính cửa sổ hành lang, trời đã âm u tối, những cột đèn khí vàng ở ngã tư được thắp lên. Trong văn phòng tác chiến nội các cũng bật đèn sáng trưng. Giữa cuộc chiến nghẹt thở, người ta ôm những túi tài liệu vội vàng đến và đi, giống như bánh răng trong một cỗ máy khổng lồ.

C mở cửa phòng giúp tôi: "Ta sẽ cho xe đưa cậu về."

Tôi đã chực đồng ý, đột nhiên có tiếng nói vang lên sau lưng: "Không cần, tôi sẽ đưa Alan về."

Tôi quay lại, là Andemund. Anh ấy đứng khoanh tay, dựa lưng vào tường hành lang, hình như đã đợi ở đây lâu lắm rồi. Bộ lễ phục đen nổi bật trên màu giấy dán tường vàng cũ kĩ, khiến làn da tái nhợt của anh ấy như được đồ lên một lớp tao nhã ảm đạm.

"Anh mới ở Văn phòng Quốc hội về, vừa vặn ngang qua đây." Anh ấy mỉm cười với tôi, nụ cười thật dịu dàng. "Alan, em ra ngoài trước đi, Peter đợi em trong xe. Anh có chuyện muốn nói với C."

Tôi không biết anh ấy và C đã nói chuyện gì, chỉ biết rằng cuộc trò chuyện ấy kéo dài khá lâu. Chiếc Rolls-Royce Phantom màu trắng đậu sẵn dưới bậc thang lên sảnh. Lúc sau tôi thấy Andemund bước ra, vệ binh gác hai bên cửa cúi đầu chào anh ấy.

Sau cuộc trò chuyện anh ấy có vẻ mệt mỏi. Chiếc Phantom lẳng lặng phóng qua ngã tư như một bóng ma, rất lâu sau anh ấy mới lên tiếng: "Alan, trước kia anh đã nói với em rồi, không thể hoàn toàn tin tưởng C."

"Em biết." tôi hỏi: "Vừa rồi anh nói chuyện gì với ông ta?"

"Bọn anh đã thống nhất được một điều, Alan ạ."

"Về cái gì?" tôi hỏi tiếp.

Andemund nghiêng đầu nhìn tôi, nheo mắt đáp: "Về em."

Tôi nhoài sang, giơ tay bắt cằm ảnh: "Cưng à, hôn một cái nào."

Peter mặt lạnh như tiền, đánh tay lái, tôi suýt ngã bổ chửng.

Tôi bấu thành ghế trước để nhỏm dậy: "Hôn một cái thôi mà, rồi em đảm bảo tốc độ giải mã của phòng 1 sẽ nhanh gấp bội."

Andemund lắc đầu: "Alan, trông em tệ quá."

Anh ấy bảo Peter dừng xe trước một quán bar. Những bức ảnh cũ của London treo đầy trên tường, đến giờ tôi vẫn nhớ rõ vị đắng chát của bia đen ở đó. Mà tôi lại không nhớ cuối cùng mình đã gọi bao nhiêu vại bia, chỉ biết cứ uống hết vại này đến vại khác, tận đến khi quán chuẩn bị đóng cửa, người phục vụ lắc cái chuông trên quầy và nói lớn: "Last order!"

Andemund không hề ngăn tôi uống, nhưng anh ấy không gọi một ly nào.

Anh ấy chỉ ngồi bên cạnh nhìn tôi.

Lúc bọn tôi vào quán không có một ai, chắc ảnh lại lạm quyền lần nữa. Vì từ đó đến khi chúng tôi ra về cũng chẳng còn khách nào khác đến.

Tôi lặp lại những gì C nói với tôi cho Andemund nghe.

Nói đến đoạn rốt cuộc mẹ tôi lại phục vụ Berlin, anh ấy đứng dậy, dịu dàng vòng tay ôm lưng tôi.

Câu chuyện ấy chắc hẳn anh ấy biết trước tôi rất lâu rồi.

Andemund không nói gì, cũng không an ủi tôi, chỉ ôm tôi như thế... ôm rất lâu.

Diary in Grey Tower-  Nhật ký tháp bụiWhere stories live. Discover now