Chương 45

1.4K 168 18
                                    

Người thanh niên bị thương máu me đầm đìa này không phải ai khác mà chính là ảnh vệ của Tiêu Tranh, Thẩm Hoài Thức.

Nhìn kỹ lại Lâm Thanh Vũ mới phát hiện Thẩm Hoài Thức bị thương nghiêm trọng hơn hắn tưởng: Trí mạng nhất là vết đao sâu hoắm thấy cả thịt trên ngực, miệng vết thương còn biến thành màu đen. Ngoài ra còn có nhiều vết kiếm to nhỏ khác nhau. Người bình thường bị thương kiểu này đã sớm bất tỉnh nhân sự vì mất máu, thế mà Thẩm Hoài Thức vẫn đứng trước mặt hắn như chẳng có chuyện gì, không hổ là ám vệ xuất thân từ Thiên Cơ Doanh của Hoàng gia.

Lâm Thanh Vũ chỉ mới gặp người này một lần. Lần trước ở linh đường của Lục Vãn Thừa, Thẩm Hoài Thức đã gác trường kiếm lên cổ hắn. Nếu ai khác làm vậy với hắn thì tên kẻ đó sẽ đứng đầu danh sách ghi thù của hắn. Nhưng họ Giang đã nói ảnh vệ có tướng mạo bình thường này mai sau sẽ là điểm yếu duy nhất của Tiêu Tranh.

Thẩm Hoài Thức bị thương như vậy chắc vì làm việc cho chủ tử, sau khi bị thương thì đến Thái y thự lấy kim sang dược cầm máu. Hắn nhìn mặt Lâm Thanh Vũ hồi lâu không nói lời nào, bịt lại vết thương trước ngực rồi định đi vòng qua Lâm Thanh Vũ.

Lâm Thanh Vũ nói: "Vết thương của Thẩm thị vệ e là không thể chữa khỏi bằng kim sang dược đâu."

Thẩm Hoài Thức mím môi: "Không phiền Lâm thái y quan tâm."

"Chăm sóc người bị thương là thiên chức của thầy thuốc. Tốt nhất ngươi nên tranh thủ lúc độc chưa ăn sâu để giải độc đi. Nếu độc lan vào tâm mạch phế hết võ công thì làm sao ngươi tận tụy với Thái tử được nữa."

Nghe câu cuối cùng, sắc mặt Thẩm Hoài Thức hơi giãn ra. Lâm Thanh Vũ lại nói: "Độc ngươi trúng là Ngũ Độc Tán của Tây Vực. Đúng lúc ta biết cách giải, muốn thử không?"

Dù Thẩm Hoài Thức có võ công cao cỡ nào thì vẫn là người phàm, cầm cự lâu như vậy đã là nỏ mạnh hết đà. Nếu từ chối Lâm Thanh Vũ chỉ sợ hắn sẽ không đủ tỉnh táo để về Đông Cung. Sau khi cân nhắc giây lát, hắn nói: "Đa tạ Lâm thái y."

Một góc Thiên Thảo Đường sáng đèn. Thẩm Hoài Thức cởi áo ra để lộ ngực và lưng chằng chịt lỗ thủng, vết thương mới và cũ chồng lên nhau vô cùng thê thảm.

Lúc đi học xa, Lâm Thanh Vũ từng chữa thương cho người trong giang hồ, hầu hết người tập võ đều có cả đống vết thương lớn nhỏ trên mình. So với những người trong võ lâm kia, Thẩm Hoài Thức chỉ hơn chứ không kém, chắc đã bán mạng cho chủ tử không ít lần.

Nếu Tiêu Tranh yêu hắn thì sao lại để hắn chịu khổ nhiều vậy chứ. Có lẽ đúng như họ Giang nói, những kẻ đê tiện chẳng bao giờ ngó ngàng tới người xông pha khói lửa vì mình mà chỉ nhớ thương người làm ngơ mình thôi.

Lâm Thanh Vũ xử lý vết thương cho Thẩm Hoài Thức rồi đắp thuốc giải: "Sẽ hơi đau đấy."

Thẩm Hoài Thức lắc đầu, chút đau đớn này chẳng là gì với hắn. Dung nhan như ngọc của Lâm Thanh Vũ đang ở ngay trước mắt, dưới ánh nến sáng rực nốt ruồi ở khóe mắt càng thêm động lòng người.

Bắt gặp ánh nhìn của hắn, Lâm Thanh Vũ ngước lên hỏi: "Ngươi nhìn ta làm gì?"

"Lâm thái y dung mạo như trăng, phong thái như tiên. Thảo nào......" Giọng Thẩm Hoài Thức rất nhỏ, lộ ra vẻ vừa hâm mộ vừa tự ti, "Thảo nào điện hạ nhớ mãi không quên."

[ĐM] Ba lần gả cho cá muốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ